truyen thien su tai xuat

Kể lại truyện truyền thuyết Sự tích Hồ Gươm Mẫu 4. Ngày xưa, thời giặc Minh đô hộ nước ta, chúng coi dân ta như cỏ rác, làm bao điều ngang ngược, tàn bảo, khiến dân ta oán than, căn giận chúng đến tận xương tủy. Tự do, đó là điều mong ước lớn lao của đồng bào ta nhièu noi, nhiët do trung binh tháng xuóng 120C (tai Sa tuyét phù trêtl cay sa mu kéO dåi gàn núa thing) nhtmg do lim tót cöng tác du báo khi tmyng thùy van nên dä góp phàn dáng ké vào viÇe giåm nhe thiet hai do thiên tai gay ra, bat lå phvc phân cham 1969 hån khåu dê Cóng Thon, Nhát Trai nåm 1971. Truyện [Nhất đạn giang sơn I] Xuất sao - Tô Du Bính - [Nhất đạn giang sơn I] Xuất sao - Tô Du Bính trên di động. Vui đọc truyện 出鞘 - 酥油餅 Xuất sao Tác giả: Tô Du Bính Văn án: Mỗi người đều có như WEBSITE LIÊN HIỆP CÁC HỘI KHOA HỌC VÀ KỸ THUẬT TRÀ VINH LIÊN HIỆP CÁC HỘI KHOA HỌC VÀ KỸ THUẬT TRÀ VINH Trưởng Ban biên tập: Lê Tuyết Hồng Địa chỉ: Số 919, Phan Đình Phùng, Khóm 1, Phường 7, TP Trà Vinh Chức vụ: Phó Chủ tịch Thường trực kiêm Tổng thư ký Điện thoại: 02943 500 183 - 02943 761 740; Email: lhhtravinh Lăng Tuyết Ngân chớp mắt tò mò hỏi: "Chú ơi, kế hoạch gì vậy?". Nghe vậy, Sở Kiều Thanh và Thiên Lang cũng đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Phùng, bởi vì ngay cả họ cũng không biết. Diệp Phùng nói kế hoạch là cái quái gì vậy. Lúc này, Diệp Phùng không giấu giếm và Bạn đang đọc truyện Thiên Sư Tái Xuất của tác giả T H E.. "Diệp Phùng, tôi van anh, cứu Thi Nguyệt với!" "Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!" "Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!" "Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương" Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không Cashberry Lừa Đảo. “Diệp Phùng, tôi van anh, cứu Thi Nguyệt với!”“Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!”“Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!”“Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương...”Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không còn có giọng nói...“Đây... Đây là giọng của Tố Nghi?”Trên bục giảng, người đàn ông vốn còn nho nhã bỗng chốc bùng nổ sát khí ngập trời, lan tràn khắp phòng học. Con gái của mình?!Con gái của Diệp Phùng ta đây ư?“Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của tôi mà” Chương 5 Ngạo mạn Thẩm Đặng nhìn lướt qua một vòng, thấy Thi Nguyệt nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhất thời sáng lên, kiêu ngạo chỉ vào cô bé “Thì ra mày ở đây, làm cho bổn thiếu gia tìm vất vả quá! Mấy đứa chúng mày lôi đứa con hoang này đi cho tao! Mẹ kiếp, đêm nay tao hẹn một ngôi sao hạng B, tao phải mau chóng truyền tí máu, chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp nữa chứ!” “Đừng!” Hà Tố Nghi lập tức ôm con gái, đề phòng nhìn họ “Các người muốn làm gì con gái tôi?” Quen nhìn mặt hot girl trên mạng, dung nhan thanh thuần đáng yêu như cô bé hàng xóm của Hà Tố Nghỉ lập tức khiến ánh mắt Thẩm Đặng sáng lên. “Ái chà, không ngờ đứa con hoang này lại có bà mẹ xinh đẹp cỡ này! Con nhóc, đêm nay làm cho bổn thiếu gia sung sướng, có lễ tao sẽ suy xét giữ lại mạng sống cho đứa con hoang này, ha ha ha…” Nói rồi, ánh mắt bỉ ổi của cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt Hà Tố Nghị, thò tay ra muốn sờ. Ngay khi cậu ta sắp chạm vào thì bỗng một bàn tay to giữ chặt tay Thẩm Đặng, khiến cậu ta không thể nhúc nhích. Lúc này Thẩm Đặng mới thấy một người trẻ tuổi ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình. Thẩm Đặng run lên, nhưng nghĩ tới thân phận của mình, vẻ mặt cậu ta trở nên dữ tợn, nổi giận mắng “Mẹ khiếp! Thằng què từ xó xỉnh nào chui ra vậy hả? Mau lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra cho tao! Bằng không, tao sẽ ném mày xuống biển cho cá mập ăn!” Diệp Phùng rũ mi mặt, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lạnh lẽo như dưới địa ngục vang lên “Cậu chính là cậu cả nhà họ Thẩm, kẻ muốn lấy máu của con gái tôi?” “Con gái mày?” Thẩm Đặng nghi hoặc chớp mắt, sau đó khinh thường cười “Tao còn tưởng là ai, thì ra mày là ba của đứa con hoang này.” Với quyền thế của nhà họ Thẩm ở thành phố Hướng Dương, đương nhiên đã nghe ngóng rõ ràng thân phận của Thi Nguyệt, năm năm qua vẫn sống chung với mẹ, cuộc sống rất khốn quẫn, mặc dù không biết cha cô bé là ai, nhưng bỏ mặc con gái mình sống như ăn mày thì có thể lợi hại đến mức nào? Nghĩ đến đây, Thẩm Đặng không kiên nhẫn lấy một xấp tiền mặt trong túi áo, ném lên mặt Diệp Phùng “Thằng què chết dẫm, đừng nói tao ức hiếp mày! Số tiền này thừa sức mua một nửa số máu trong người con gái mày!” giọng điệu ngạo mạn như đang bố thí, cứ như thể đang nói được tao mua máu của con gái mày là vinh hạnh cho loại người như mày. Sau đó, ánh mắt tham lam của cậu ta nhìn chằm chằm Hà Tố Nghỉ “Vợ mày xinh đấy, cho cô ta ngủ với tao một đêm, tao sẽ cho mày thêm 60 triệu!” Nghe thấy lời nói đầy sỉ nhục của Thẩm Đặng, Diệp Phùng lại như không có cảm giác, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu ta như nhìn người chết, thản nhiên nói “Đã nói xong di ngôn chưa?” Thẩm Đặng sửng sốt, sau đó cười phá lên “Mày chẳng những là thằng què, mà còn là thằng điên!” Sau đó cậu ta hung tợn chỉ vào trán Diệp Phùng, ngạo mạn nói “Mày biết tao là ai không? Tao chịu chơi vợ mày là vinh hạnh của mày!” Ánh mắt Diệp Phùng lập tức tràn đầy lạnh lo. “Tôi ghét nhất là có kẻ chỉ ngón tay vào đầu tôi!” “Mẹ nó, mày là cái thá gì? Ghét thì có thể làm… Đúng lúc này, Thiết Chinh Nhạc đã không nhịn được, vẻ mặt tràn đầy sát khí, nhanh như chớp cầm ngón tay của Thẩm Đặng chỉ vào đầu Diệp Phùng. Một tiếng rắc vang lên, tiếng hét thê lương bỗng chốc vang vọng khắp phòng bệnh. “Tay! Tay của tao! Mày dám bẻ gấy ngón tay tao hả?” Thẩm Đặng khó tin hỏi lại. Ở thành phố Hướng Dương này mà lại có kẻ dám đụng vào cậu cả nhà họ Thẩm là mình đây sao? Nhưng cơn đau dữ dội truyền tới từ trên tay khiến đôi mắt cậu ta đỏ ngầu “Mẹ nó, chúng mày còn đứng ngây ra đấy làm gì? Giết chết lũ này cho bổn thiếu gia!” Đám thuộc hạ của Thẩm Đặng cũng đã kiêu ngạo quen thói, nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, cả đám lập tức hung ác xông lên. Thiết Chinh Nhạc khinh thường cười lạnh. Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, một phút sau, trong phòng bệnh không còn một kẻ nào có thể đứng dậy, nằm la liệt dưới đất rên rỉ. Thẩm Đặng nuốt nước miếng, thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Thiết Chinh Nhạc nhìn về phía mình, cậu ta liên lục lùi về sau, vẻ mặt không còn kiêu ngạo như trước. “Mày… mày đừng lại đây! Ba tao chính là Thẩm Vị Lăng!” Diệp Phùng lạnh lùng nhìn cậu ta “Cậu muốn lấy máu của con gái tôi?” “80 “Cậu muốn ngủ với vợ tôi?” “Tạo…” “Cậu còn muốn ném tôi xuống biển cho cá mập ăn?” Ba câu hỏi như lời chất vấn của thần chết vang vọng bên tai Thẩm Đặng, cậu ta run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán. Nhưng vì ăn trên ngồi trước từ nhỏ nên cậu ta vần kiêu ngạo đáp “Thằng khốn, hôm nay bổn thiếu gia đã nhìn nhầm! Nhưng nơi này chính là thành phố Hướng Dương, ba tao là Thẩm Vị Lăng! Mày dám làm gì tao?” Nghe vậy, Diệp Phùng đột nhiên nở nụ cười quái dị “Cậu biết tôi thích câu nói nào nhất không?” Thẩm Đặng bỗng sửng sốt. Cậu ta không hiểu tại sao Diệp Phùng bỗng nhiên hỏi câu này. Diệp Phùng khẽ ngước mắt lên, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo “Câu nói tôi thích nhất chính là gậy ông đập lưng ông!” Chương 37 Vịt chết mạnh miệng Cao Nhật Túc kích động nói “Thưa thầy, khoảng thời gian trước thầy cưới vợ, đáng nhẽ tôi phải bỏ lại hết mọi chuyện để đến dự lễ cưới, nhưng vì tôi lỡ bị ngã gãy chân nên phải nằm viện, vừa xuất viện tôi đã lập tức chạy. đến đây! Thầy là thầy của tôi, vốn nên để tôi đến nhà thăm thầy, sao có thể làm cho thầy vất vả tới thăm tôi chứ? Với lại thầy tới mà sao không báo cho tôi một tiếng? Tôi còn đích thân ra cửa nghênh đón thầy!” “Ha ha…” Diệp Phùng cười như không cười “Nghênh đón gì nữa, có người bảo tôi giống công nhân thông bồn cầu, bảo vệ trước cửa công ty anh mới cho tôi vào đây.” Nghe vậy, Liễu Thanh Thủy nóng nảy liên tục bước lên giải thích “Tổng giám đốc, không phải như thế, anh nghe em giải thích…” Chát! Cao Nhật Túc giơ tay cho cô ta một cái tát, má phải của Liễu Thanh Thủy nhanh chóng sưng lên. Anh ta lạnh lùng nhìn Liễu Thanh Thủy “Cô dám sỉ nhục thầy của tôi hả?!” Cao Nhật Túc hoàn toàn nổi giận. Bảy năm trước, anh gây dựng sự nghiệp thất bại, nợ một khoản tiền kếch xù. Lúc đang định nhảy lầu tự tử thì gặp Diệp Phùng. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, Diệp Phùng đã chỉ ra một con đường sáng cho anh. Chính nhờ con đường sáng này mà Cao Nhật Túc đã chuyển bại thành thắng, công ty càng ngày càng lớn mạnh. Có thể nói nếu không có Diệp Phùng thì sẽ không bao giờ có tập đoàn Thiên Thần như hiện nay. Bảy năm trôi qua, mặc dù anh chỉ gặp Diệp Phùng có nửa tiếng, nhưng trong lòng Cao Nhật Túc, Diệp Phùng chính là thầy của mình. Trong số những người đến xin việc có không ít người là dân cư của thành phố Hướng Dương. Nghe Cao Nhật Túc nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi. “Người… Người này chẳng lẽ chính là người đàn ông đã cưới cô chủ nhà họ Hà một tháng trước?” “Nghe bảo lễ cưới một tháng trước lấy ra cả máy bay xe tăng cơ, thế trận phải nói là kinh dị!” “Chắc chắn không sai đâu! Nói vậy cô gái tên là Hà Tố Nghỉ này chính là cô chủ của nhà họ Hà?” “Chậc chậc, có một người chồng địa vị cao như vậy, sao người ta lại gian lận chỉ vì một chức vị chứ?” Mọi người xì xào bàn tán, mấy ứng cử viên ban đầu nói xấu Hà Tố Nghỉ ăn gian bây giờ đều tái mặt. Cao Nhật Túc đương nhiên không bận tâm tới lời nói của người khác, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Thiên Thành “Người đâu, dẫn cô ta đi, dạy cho cô ta biết nên nói chuyện như thế nào “Đừng! Tổng giám đốc! Đừng làm vậy!” Liễu Thanh Thủy run lên. Cô ta cũng từng nghe nói một ít về những tin đồn đen tối của Cao Nhật Túc, những kẻ chọc giận anh ta đều có kết cục vô cùng thê thảm. Thấy hai gã đàn ông cao lớn lạnh mặt đến gần mình, Liễu Thanh Thủy lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng, van xin “Xin lỗi! Là tôi có mắt không tròng! Tôi mắt chó khinh người! Van anh hãy tha cho tôi đi!” Thấy cô ta khóc rống chảy nước mắt, Diệp Phùng cúi đầu nhìn xuống cô ta “Tôi có thể tiếp thụ lời xin lỗi của cô, nhưng chuyện cô vu khống vợ tôi, có phải cũng nên xin lỗi cô ấy không?” “Cái gì?” Cao Nhật Túc đập tay lên mạnh, mạch máu nổi lên trên cổ, nhìn Liễu Thanh Thủy bằng ánh mắt chỉ hận không thể nuốt sống cô ta “Cô dám nói xấu vợ thầy ăn gian ự? Lúc này Cao Nhật Túc chỉ muốn xé xác Liễu Thanh Thủy. Tạm thời không bàn tới ơn cứu mạng của Diệp Phùng, anh ta là doanh nhân, biết rõ thân phận thật của Diệp Phùng, với sức kêu gọi của Đế Sư thì một khi có quan hệ thân mật với anh, chẳng khác nào được đứng cùng chỗ với các quyền quý đứng trên đỉnh của cả nước. Nếu vợ Diệp Phùng đi làm ở công ty mình thì không thể nghi ngờ là vinh hạnh lớn lao! Thế mà lũ cấp dưới ngu xuẩn của mình lại muốn đẩy xa cơ duyên tuyệt vời này! Thấy Cao Nhật Túc như muốn ăn thịt người, Liễu Thanh Thủy giật mình, ra sức lắc đầu “Tôi không hãm hại cô ta! Người khác có thể làm chứng! Hà Tố Nghi thật sự ăn gian!” Không thể thừa nhận, chết cũng không thể thừa nhận! Trào phúng Diệp Phùng thì cùng lắm là thái độ có vấn đề, nhưng nếu thừa nhận mình vu khống hãm hại Hà Tố Nghỉ thì với cơn giận của Cao Nhật Túc, mình sẽ không thể sống để nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! Nghĩ tới đây, cô ta lập tức đe dọa nhìn mấy người vừa làm chứng, ánh mắt như đang nói chúng †a đều là người cùng hội cùng thuyền, một người lật ngược lời khai thì ai cũng không thể trốn thoát! Mấy người kia đều hiểu được ánh mắt của Liễu Thanh Thủy, lại thêm kiêng ky thân phận của Diệp Phùng nên chỉ có thể kiên trì gật đầu, khẳng định mình nhìn thấy Hà Tố Nghỉ ăn gian. Chung quy địa vị càng cao thì càng thích sĩ diện, chỉ cần họ không thể chứng minh mình tố cáo giả thì trước mặt bao người, họ không thể làm gì mình. Cao Nhật Túc nhất thời nổi trận lôi đình “Bậy bạ! Vợ thầy có thân phận gì? Sao có thể ăn gian? Người đâu, còn không mau lôi con đàn bà điên khùng này ra ngoài “Tổng giám đốc!” Liễu Thanh Thủy đột nhiên đứng dậy, ra vẻ chính nghĩa “Hà Tố Nghỉ có quan hệ với anh, anh đồng ý cho cô ta đi cửa sau, cho cô ta vào làm là chuyện của anh, chúng tôi là cấp dưới không quản được, cũng không có tư cách quản. Nhưng nếu công †y tin tưởng tôi, cho tôi đảm nhiệm giám khảo thì tôi phải chịu trách nhiệm với công ty, sàng lọc ra nhân tài xuất sắc nhất. Ăn gian chính là ăn gian, anh muốn tẩy trắng cho cô ta thì chẳng phải sẽ khiến những ứng viên muốn gia nhập tập đoàn Thiên Thần của chúng ta thất vọng hay sao?” Sắc mặt Cao Nhật Túc nhất thời trở nên khó coi. Không thể không nói Liễu Thanh Thủy đã bắt được nhược điểm của anh. Nếu mình cố ý biện giải cho Hà Tố Nghi mà không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh cô không ăn gian thì sau khi những người này lan truyền tin đồn, danh dự của tập đoàn Thiên Thần e rằng sẽ bị đả kích nặng nề! “Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt.” Diệp Phùng cười khẽ lắc đầu, bỗng lên tiếng “Đề thi tuyển dụng chức vị quản lý của †ập đoàn Thiên Thần chắc không chỉ có một bộ đâu nhỉ?” Cao Nhật Túc sửng sốt, gật đầu “Đề thi tuyển dụng quản lý của tập đoàn là do giám đốc điều hành tiền nhiệm đặt ra trước khi từ chức, mục đích là để lựa chọn nhân tài xuất sắc cho công ty. Vốn có hai bộ đề, nhưng một bộ đề khác là đề thi tuyển dụng giám đốc, khó hơn đề thi này rất nhiều!” Diệp Phùng mỉm cười “Đã vậy thì chi bằng để vợ tôi làm thử đề thi của giám đốc đi. Nếu thành tích không kém thì ăn gian là thật hay giả chẳng phải đều rõ ràng hay sao?” Bạn đang đọc truyện Thiên Sư Tái Xuất của tác giả T H E. “Diệp Phùng, tôi van anh, cứu Thi Nguyệt với!”“Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!”“Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!”“Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương...”Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không còn có giọng nói...“Đây... Đây là giọng của Tố Nghi?”Trên bục giảng, người đàn ông vốn còn nho nhã bỗng chốc bùng nổ sát khí ngập trời, lan tràn khắp phòng học. Con gái của mình?!Con gái của Diệp Phùng ta đây ư?“Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của tôi mà”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Lãi Được Bé Yêu hoặc Liệt Húc Thanh Hà Chương 3 Cả đất nước đều kinh hãi Đêm nay, bóng đêm thâm trầm sâu thẳm. Một cơn gió lạnh bất thình lình thổi qua khiến bóng đêm tĩnh lặng càng thêm hiu quạnh. Tại chiến trường Đông, bỏ qua thi thể vẫn còn hơi ấm nằm la liệt trên mặt đất, một người vạm vỡ trực tiếp bóp vỡ di động, lệ khí càng nồng nặc. “Truyền mệnh lệnh của tôi, lập tức chỉnh đốn đội ngũ đi theo tôi!” Lúc này, mấy chiếc xe .Jeep chặn trước mặt họ, một gã đàn ông da đen cẩn thận nhìn anh ta “Vương Khinh Lâm, mày giết bao nhiêu {Để sư xuất sơn tương 3 Cả đất nước đều kinh hã người của Dong Binh Đoàn Vemon bọn tao mà muốn bỏ đi sao?” Vương Khinh Lâm lạnh lùng nhìn hẳn ta “Cút!” “Thật quá đáng!” “Cho dù Dong Binh Đoàn Overlord của mày là nhóm lính đánh thuê lớn nhất Đông Phi thì cũng không thể kiêu ngạo như vậy!” “Mày không cho bọn tao một lời giải thích thì đừng hòng rời đi!” Sát khí ngập trời lại bốc lên. “Sát!” Chỉ trong mấy phút, mặt đất lại có thêm thi thể, ba chiếc máy bay võ trang đột ngột bay lên không trung, thẳng tiến thành phố Hướng Dương. Học trò thứ chín của Đế Sư, đội trưởng Dong Binh Đoàn Overlord đã trở về! Thủ đô Đông Ngọc, trong một tòa nhà cổ kính cách di tích kinh thành chỉ có năm mươi mét, một ông lão bỗng đẩy cửa bước ra, không quan tâm hàng loạt quan to hiển quý còn đang cung kính xếp hàng chờ, ngồi lên xe rời đi với tốc độ nhanh nhất. Học trò thứ mười ba của Đế Sư, một trong chín vị quốc y của Đông Ngọc, Thánh Thiên Thủ Tịch Triều Mạnh trở về! Trong hội trường cung điện ở bắc Âu, một người đàn ông trẻ tuổi nho nhã đột nhiên ném quân cờ trong tay, không nói một lời nào, trực tiếp bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số khán giả, từ bỏ ngôi vị quán quân cờ vua thế giới nằm trong tầm tay. Học trò thứ mười bảy của Đế Sư, Kỳ Thánh Hoàng Phúc Định đã trở về! Chính phủ Đông Ngọc, vô số ông lớn đứng đầu đều bị giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Mọi người †ề tựu trong phòng họp, liên tục gọi điện thoại, nhìn chằm chằm bóng người có khả năng xuất hiện trong camera. “Báo cáo thủ trưởng, không ổn! Năm vạn tướng sĩ ở biên cương phía bắc không nhận được bất cứ điều lệnh nào, tự tiện rời khỏi khu vực phòng thủ, bao vây quanh thành phố Hướng Dương!” “Báo cáo thủ trưởng, có ba chiếc máy bay chiến đấu không rõ lai lịch xuất hiện trên địa phận không trung nước ta, điều tra cho thấy đây là của Dong Binh Đoàn Overlord, chúng ta có nên ngăn cản hay không? Xin chỉ thị của thủ trưởng!” “Báo cáo thủ trưởng, lấy Thần Tài Hồng Bắc Vương Chính Đăng cầm đầu, một lượng lớn tài chính đang tấn công thành phố Hướng Dương, hiện tại nền kinh tế của thành phố Hướng Dương đều bị rung chuyển.” “Thủ trưởng, mạng lưới internet của thành phố Hướng Dương đều bị tê liệt, phỏng đoán là bị hacker tấn công! Xin chỉ thị!” Từng mệnh lệnh liên tục xuất hiện, một ông lão hoảng sợ nói “Thành phố Hướng Dương? Tất cả đều là thành phố Hướng Dương?” “Tại sao lại đều đối phó với thành phố Hướng Dương nho nhỏ đó?!” “Người đâu! Điều tra cho tôi! Tôi muốn biết rốt cuộc thành phố Hướng Dương đã xảy ra chuyện gì bằng tốc độ nhanh nhất!” “Không cần điều tra… Một ông lão chỉ khoác áo khoác ngồi đằng trước ánh mắt sâu thẳm nói “Chẳng lế các ông còn chưa phát hiện sao? Những người tiến đến thành phố Hướng Dương này bao quát các ngành nghề, thoạt nhìn như không liên quan tới nhau, nhưng lại có một điểm cực kỳ giống nhau.” “Tất cả bọn họ đều là học trò của Đế Sư!” Mọi người nhất thời kinh hãi, trong đầu hiện lên bóng dáng trẻ tuổi. Không quyền không thế, không quan không chức, nhưng trong mắt những người cầm quyền của Đông Ngọc này, không ai dám kinh thường cậu ta! Học trò của Đế Sư có ở khắp thiên hạ. Nhất là ba mươi sáu hiền đồ, nếu hợp sức với nhau thì e rằng cả Đông Ngọc cũng phải kiêng ky ba phần “Chết tiệt! Chẳng phải ba năm trước Diệp Phùng đã ẩn cư ở Truyền Đạo Đường, đóng cửa không ra ngoài, trừ dạy học hoàn toàn không để ý tới thế tục rồi sao?” “Tại sao cậu ta lại đột nhiên xuất hiện tại thành phố Hướng Dương nho nhỏ đó?! “Bây giờ không phải là lúc bàn chuyện này! Học trò của Đế Sư †ề tựu thành phố Hướng Dương, chắc chắn nơi đó đã xảy ra chuyện khó lường.” “Đúng rồi, thống soái biên cương phía bắc Thiết Chinh Nhạc cũng là học trò của Diệp Phùng đúng không?” “Đúng thế, cậu ta đứng thứ năm trong số ba mươi sáu hiền đồ của Diệp Phùng.” “Gọi điện cho Thiết Chinh Nhạc cho tôi!” Chẳng mấy chốc, điện thoại đã nối máy. Cách ống nghe, ông lão vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh tiêu điều từ bên kia. Ông lão không vô nghĩa mà hỏi thẳng “Tướng quân Thiết, Đế Sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàn toàn không cần hỏi nhiều, thành phố Hướng Dương thu hút toàn là học trò của Đế Sư, vậy thì chắc chắn Diệp Phùng đã xảy ra chuyện. Bên kia im lặng một lát rồi nói “Vừa rồi, con gái của thầy suýt nữa bị người khác lấy hết máu. Mà thầy giáo vì cứu con gái đã hôn mê bất tỉnh suốt ba tiếng. Các học trò của thầy là chúng tôi tề tựu ở đây chỉ vì đòi lại công bằng cho vợ con của thầy ấy.” Nghe đến đây, ông lão khẽ run lên, sau đó hoàn toàn nổi giận. Rốt cuộc là kẻ nào lại phạm phải tội nghiệt đáng chết này? Vợ con của Đế Sư sống ở thành phố Hướng Dương vốn nên là chuyện tốt có thể mượn sức Diệp Phùng, nhưng suýt nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, chỉ vì một kẻ vô liêm sỉ nào đó mà đã biến vùng đất ấy thành địa ngục! Ông não không hề nghỉ ngờ, nếu đêm nay Thi Nguyệt bị một chút tổn thương nào thì thành phố Hướng Dương sẽ máu chảy thành sông, nhà nhà để tang! Sau đó, giọng nói lạnh lẽo của Thiết Chinh Nhạc vang lên “Thủ trưởng, tôi khuyên ngài đừng nhúng tay vào chuyện đêm nay. Đêm nay, nhất định phải có kẻ ở thành phố Hướng Dương này trả giá vì lửa giận của thầy tôi. Ngài cũng đừng khuyên tôi, không có thầy ấy thì sẽ không có chiến thần phương bắc Thiết Chinh Nhạc! Cho dù phải vứt bỏ chức vị thống soái biên cương phía bắc, tôi cũng sẽ không rút quân!” Nói xong, anh ta trực tiếp cúp máy. Mọi người đều nghe rõ ràng cuộc đối thoại này. Một người giận tím mặt hét lên “Thiết Chinh Nhạc có ý gì vậy hả? Tự tiện điều động quân lực, cậu ta muốn tạo phản sao?! Thiết ky ở biên cương phía bắc là quân đội của Đông Ngọc, không phải là tư binh của Thiết Chinh Nhạc!” Ông lão lạnh lùng nhìn ông ta “Ông có bản lĩnh như thế, chỉ bằng ông hãy đích thân tới thành phố Hướng Dương trò chuyện với Thiết Chinh Nhạc đi!” Người kia nhất thời á khẩu không trả lời được. Chiến thần phương bắc Thiết Chinh Nhạc chính là người bước lên vô số thây cốt máu tươi, từ trăm vạn binh lính mà xông ra. Trong thiên hạ này trừ Diệp Phùng, ai dám nói chuyện với anh ta? “Vậy… Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” “Ra lệnh cho bên dưới, tất cả lực lượng quân sự chung quanh đều dừng canh gác. Nếu có cần thì dốc hết sức phối hợp với mệnh lệnh của Đế Sư. Diệp Phùng có tư cách để tôi bỏ qua một tòa thành!” Chương 2 Lấy một thành, đòi lại công bằng Lúc này, Diệp Phùng trông như một con thú hoang đang nổi điên, nhất là khi thấy mí mắt Thi Nguyệt dần dần khép lại, cơn giận hoàn toàn bùng nổ. Đế Sư nổi giận, trời sập đất nứt. Tên mặt thẹo sửng sốt, sau đó khinh thường chỉ vào mặt Diệp Phùng “Mày là thằng nào? Cút ra ngoài cho bố…” Hắn ta còn chưa dứt lời thì một tiếng triệu hồi thần chết bỗng vang lên “Thiên Lang!” Một bóng dáng màu đen lướt qua Diệp Phùng, ngay sau đó là máu tươi văng lên, một cánh tay bay vụt lên không trung rồi rơi xuống sàn nhà. Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc vang lên từ miệng Thiên Lang “Kẻ dám xúc phạm thầy của ta, phải bị chém!” “ÁII!” Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên mặt thẹo ôm cánh tay bị chém đứt, sắc mặt dữ tợn gào thét “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chém chết thằng này cho tao Một đám đàn em nhất thời ào ào xông lên. Thiên Lang nhếch môi cười tàn nhẫn, giống như sói xông vào bầy cừu, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thê thảm liên tục vang lên, trong phòng bệnh tràn ngập mùi máu tươi. Diệp Phùng chẳng buồn nhìn chúng, thô lỗ nhổ ống lấy máu ra, sốt ruột ôm Thi Nguyệt, vẻ mặt đau lòng “Thi Nguyệt! Tỉnh lại đi! Ba tới đây, con mở mắt ra nhìn ba đi Thi Nguyệt cố gắng mở mắt, nhìn gương mặt sốt ruột trước mặt mình, nở nụ cười yếu ớt, cố gắng giơ tay vuốt ve má Diệp Phùng “Ba… Ba, thật là ba sao? Cuối cùng Thi Nguyệt cũng được gặp ba… Giọng nói của cô bé càng ngày càng nhỏ, bàn tay suýt nữa chạm vào má Diệp Phùng, cuối cùng suy yếu gục xuống, ánh mắt cũng dần dần khép lại. “Thi Nguyệt!” Diệp Phùng gầm lên, một con rồng đen vô hình xuất hiện sau lưng anh, ngửa mặt lên trời rít gào. Thiên Lang run lên, ánh mắt không giấu nổi sợ hãi nhìn Diệp Phùng. Đế Sư giận dữ, thiên địa đều lâm vào kiếp nạn! “Thi Nguyệt! Con của bai” Hà Tố Nghi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, xông vào giành lấy Thi Nguyệt trong lòng Diệp Phùng, khóc rống lên “Thi Nguyệt, con mở mắt ra nhìn mẹ đi! Mẹ van con mở mắt ra đi!” Đôi mắt Diệp Phùng bốc lửa, đột nhiên quay sang, ánh mắt như tử thần nhìn chằm chằm bác sĩ. Chân bác sĩ mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói “Anh… Anh gì ơi, không liên quan tới tôi! Là chúng bắt tôi lấy máu Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai anh ta “Cậu đã lấy bao nhiêu?” Bác sĩ không dám giấu diếm, run cầm cập nói “Tổng cộng… Tổng cộng lấy 2500cc.” “Cái gì?! Người bình thường nếu bị lấy quá 2cc máu sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, mà Thi Nguyệt chỉ là một đứa bé năm tuổi! Đám súc vật vô nhân tính này, chúng muốn lấy máu Thi Nguyệt tới chết đây mà! Diệp Phùng kìm nén sát ý ngập trời, muốn ôm Thi Nguyệt đi, Hà Tố Nghi lại ôm chặt cô bé “Đừng đụng vào con gái tôi!” “Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của †ôi mà” Thấy đôi mắt sốt ruột chân thành của Diệp Phùng, Hà Tố Nghỉ căn môi, sau đó lưu luyến đưa Thi Nguyệt cho anh. Diệp Phùng ôm con gái, đặt cô bé lên giường bệnh rồi cầm ống truyền máu, thành thạo cột vào cổ tay hai người. Máu của hai cha con dần dần hòa quyện vào nhau. Sắc mặt Thi Nguyệt dần dần hồi phục chút hồng hào, còn sắc mặt Diệp Phùng lại càng ngày càng trắng bệch. Thấy vậy, Thiên Lang nhất thời sốt ruột, vội lên tiếng “Thầy ơi, thầy không thể truyền máu nữa. Tiếp tục truyền thì thầy cũng sẽ không chịu nổi! Em đã báo cho các đàn anh, họ đang nhanh chóng chạy sang bên này, hơn nữa kho máu của các bệnh viện lớn trên cả nước đều được huy động, bảo đảm sẽ đưa máu gấu trúc đầy đủ đến đây trong thời gian ngắn nhất!” “Không còn kịp nữa rồi.” Giọng Diệp Phùng tràn đầy mệt mỏi “Tình huống hiện tại của Thi Nguyệt không thể chậm trễ được nữa. Yên tâm đi, tôi vẫn có thể chịu được.” Nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trong mắt Diệp Phùng vần tràn đầy cưng chiều. Thật sự rất giống, cái mũi, cái miệng, nhất là đôi mắt giống hệt mình. Thi Nguyệt, cô bé như thiên thần này chính là con gái mình sao? Sự yêu thương dần dần trào dâng trong lòng anh, đồng thời lệ khí cũng không kìm nén được bùng nổ. Suýt nữa, suýt nữa con gái anh sẽ bị kẻ khác lấy máu đến chết! Thấy gương mặt rõ ràng bị suy dinh dưỡng của Thi Nguyệt, Diệp Phùng chỉ hận không thể cho mình một cái tát. Bao nhiêu năm qua, chắc chắn hai mẹ con họ đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Mình đường đường là Đế Sư, học trò khắp thiên hạ, nhận hết tôn sùng, vậy mà lại để vợ con mình sống kham khổ như vậy, Diệp Phùng, mày đúng là thằng khốn! Hà Tố Nghi thấy ánh mắt yêu thương và hối hận của Diệp Phùng, trong mắt cũng tràn đầy phức tạp. Người đàn ông này năm năm trước đã cướp đi sự trong sạch của mình, nhưng đồng thời cũng cho mình một báu vật. Cô vốn cho rằng mình đã nguôi ngoai, nhưng khi gặp lại Diệp Phùng, Hà Tố Nghỉ mới biết thì ra mình chưa bao giờ quên người đàn ông đã từng có một đêm tình duyên với mình. Thời gian dần dần trôi qua, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Diệp Phùng đã gầy đi trông thấy. Nhìn sắc mặt càng ngày càng kém của anh, Thiên Lang quỳ xuống đất, đau khổ van xin “Thầy ơi, em van thầy, không thể truyền máu nữa” Diệp Phùng không để ý tới anh ta, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thi Nguyệt. Một lát sau, mí mắt Thi Nguyệt khẽ nhúc nhích, sau đó cô bé chậm rãi mở mắt, tò mò quan sát chung quanh, đột nhiên dừng lại ở người đàn ông bên cạnh. “Ba… Là ba sao?” Giọng nói tò mò run rẩy vang lên, cô bé sợ gương mặt này sẽ giống như trong mơ, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan. Nghe giọng nói như thiên âm này, Diệp Phùng nở nụ cười hiền hòa. Anh muốn đáp lại con gái mình, nhưng vừa hé miệng, trời đất quay cuồng, ánh mắt tối sầm, lập tức ngã xuống đất. Đúng lúc này, rất nhiều người có địa vị cao ùa vào phòng bệnh, trùng hợp nhìn xin “Thầy ơi, em van thầy, không thể truyền máu nữal” Diệp Phùng không để ý tới anh ta, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thi Nguyệt. Một lát sau, mí mắt Thi Nguyệt khẽ nhúc nhích, sau đó cô bé chậm rãi mở mắt, tò mò quan sát chung quanh, đột nhiên dừng lại ở người đàn ông bên cạnh. “Ba… Là ba sao?” Giọng nói tò mò run rẩy vang lên, cô bé sợ gương mặt này sẽ giống như trong mơ, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan. Nghe giọng nói như thiên âm này, Diệp Phùng nở nụ cười hiền hòa. Anh muốn đáp lại con gái mình, nhưng vừa hé miệng, trời đất quay cuồng, ánh mắt tối sầm, lập tức ngã xuống đất. Đúng lúc này, rất nhiều người có địa vị cao ùa vào phòng bệnh, trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng này. “Thầy!” “Thầy!” Đôi mắt mọi người đỏ bừng, thượng tướng quân khu đeo quân hàm màu vàng ba sao trên vai lập tức túm cổ áo Thiên Lang, sát khí dày đặc. “Thiên Lang! Gậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Rốt cuộc thầy bị sao vậy?” Ánh mắt Thiên Lang tràn đầy sát khí nhìn lũ đàn ông đang run rẩy trong góc phòng. “Đây là con gái của thầy, con gái ruột.” Câu nói thản nhiên khiến mọi người cả kinh. Phòng bệnh, ống truyền máu, bác sĩ, họ không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra ở đây. Chỉ thoáng chốc, người trong phòng đều tràn đầy sát khí, giống như muốn đâm thủng nóc nhà, phóng lên trời cao. “Con gái của thầy, đàn em của chúng ta thế mà lại bị hãm hại như thế này! Chẳng lẽ thành phố Hướng Dương nho nhỏ này sắp sửa biến thành địa ngục sao?” “Truyền mệnh lệnh của bổn tướng quân, năm vạn tướng sĩ ở biên cương phía bắc vũ trang hạng nặng, toàn bộ di chuyển xuống phía nam, bao vây chung quanh thành phố Hướng Dương. Từ giờ khắc này trở đi, không một ai được phép ra khỏi thành phố!” “Nhân danh minh chủ của Liên Minh Bóng Đêm, triệu tập 3. hacker dưới trước, từ giờ khắc này trở đi, phong tỏa internet của thành phố Hướng Dương.” “Nhân danh Thần Tài Hồng Bắc, huy động toàn bộ tài sản của chín tỉnh Hồng Bắc, bỏ ra 24 nghìn tỷ, từ giờ khắc này trở đi, phong tỏa toàn bộ mạch máu kinh tế của thành phố Hướng Dương!” Đế Sư Diệp Phùng truyền đạo hơn hai mươi năm, có vô số học trò. Nhưng ba mươi sáu người này có thành tựu cao nhất, được xưng là ba mươi sáu hiền đồ. Lúc này, trong phòng bệnh nho nhỏ lại tụ tập hơn một nửa số người đó. Mười mấy mệnh lệnh được đưa ra, toàn bộ đất nước đều sôi trào. Hôm nay chúng ta sẽ lấy cả thành phố này, đòi lại lẽ công bằng cho thầy chúng ta!

truyen thien su tai xuat