truyen yeu khong loi thoat

Tác giả: TinhvặnĐọc sửa: StunamiThể loại: mild yaoi( nhẹ lắm cơ, hầu như là không có), sad, incestGiới hạn tuổi: TCảnh báo: không khí khá u ám và có một số từ ngữ hơi nặng nề. Nếu bạn không chịu được sad xin đừng xem.Nguồn: Writers' SanctuaryAi đó từng bảo rằng: trong các loại tình chỉ có đơn phương là Chương 31. Cao Ca ngủ một giấc thật lâu. Hình như mơ rất nhiều chuyện, lại hình như tỉnh rất nhiều lần. Hình như trở lại thời điểm bữa cơm chia tay lúc tốt nghiệp bảy năm trước, cô đã chuẩn bị tiến về phía Chu Thiên Vũ dâng trà nhận thua, không ngờ Tả Thừa nghiêu Yêu Không Lối Thoát chương 17 | Đọc Chương 18 full - doc truyen YAu KhAng Loi ThoAt chương 17 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi. Đăng nhập; Chương 892: Ma cao 1 thước đạo cao 1 trượng "Oanh —— " Tần Thiểu Du cái này thế đại lực trầm, mang theo rào rạt huyết khí một chùy, thẳng đem lầu canh đập đá vụn loạn tiện, nhưng lại cũng không có thể phá hủy lầu canh, thậm chí ngay cả cái lỗ hổng cũng không có ném ra tới. Yêu không lối thoát (Nửa Hoan Nửa Ái) Tác giả : Lam Bạch Sắc. Chương 5: Có tôi ở đây (1) << Trước / 29 Sau >> Mục lục | Xuống cuối. Like ủng hộ fanpage của Thảo nha: Nhãn hiệu mỹ phẩm mới Secret dành riêng cho thị trường Bắc Mỹ sau khi thử nghiệm trên da người thành công Chương 16. "Tả Thừa nghiêu, anh đang nói cái gì, sao tôi lại phải đánh cược với anh?". "Cô không dám bởi vì cô biết mình sẽ thua.". "Tôi không có gì không dám, chẳng qua điều này quá nhàm chán.". Cao Ca thở dài một hơi, có chút không biết làm thế nào, đành nói Cashberry Lừa Đảo. ► Tác giả Mạch Ngôn Xuyên► Thể loại Ngôn tình hiện đại, thanh mai trúc mã, cửu biệt trùng phùng, sủng, giới giải trí ít► Độ dài 67 chương + 7 ngoại truyện► Edit + Beta Liệt Hỏa Các► Poster Mạc Y Phi► Văn ánNhiều năm trước, Lục Tinh nuôi chó cắn Phó Cảnh Sâm một ấy còn nhỏ, mỗi ngày cô đều nơm nớp lo sợ anh sẽ trả năm sau, Phó Cảnh Sâm cuối cùng cũng triển khai kế hoạch trả Tinh ôm đôi môi bị cắn, trừng mắt với anh “Anh là chó sao?”Phó Cảnh Sâm bình tĩnh đáp lời “Nói không chừng vắc xin phòng bệnh dại khi còn bé đã mất hiệu lực.”Lục Tinh “…” Mạnh Dao nói đi là đi ngay, bỏ mặc Cao Ca cùng mẹ Thừa Nghiêu, hai người ở lại trong gian phòng dột chiều, tầm khoảng ba đến bốn giờ, tuy rằng đã qua giữa ngọ từ lâu, khí trời vẫn thật oi nồng. Trong phòng không có máy điều hòa nhiệt độ, chỉ có mỗi cây quạt điện đang quay vù vù, hiệu suất thật chẳng đáng kể, dù sao có còn hơn không. Căn phòng này lại nằm ven sông, đã oi bức còn thêm phần ẩm vì muốn ở lại chờ Tả Thừa Nghiêu nên Cao Ca mới mạnh miệng đuổi Mạnh Dao đi khỏi. Nhưng khi Mạnh Dao hùng hổ bỏ đi rồi, chỉ còn mỗi mình cô, thời điểm này, Cao Ca mới kinh ngạc phát hiện có chút gian bức thôi không nói, trong phòng còn đầy muỗi, mới trong chốc lát, trên người Cao Ca đã nổi đầy nốt ra, trước đó, Mạnh Dao có đốt nhang muỗi đặt ở xó nhà nhưng thời gian công hiệu không lâu, ngược lại, còn khiến Cao Ca thêm phần khó chịu. Hòa lẫn với mùi tanh hôi ở bên ngoài, từ trên giường người bệnh bốc lên một mùi ngai ngái, thật sự khiến người ta phải buồn Ca từ trước đến nay nào đã từng trải qua những chuyện như thế trên băng ghế nhỏ trước bàn đọc sách, Cao Ca ngơ ngác nhìn mẹ Tả Thừa Nghiêu đang nằm bất động trên giường, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Có lẽ bởi vì bệnh kinh niên, mẹ của Tả Thừa Nghiêu rất gầy, rất gầy, tứ chi y như cây sậy vậy. Toàn thân bà tựa hồ không có sinh khí, duy có đôi mắt là còn có thể chuyển động; mà đôi mắt ấy vẫn luôn nhìn chòng chọc vào Cao Ca kể từ lúc cô ngồi xuống, không biết là muốn biểu đạt điều chắc không phải là một xác chết bất động đâu nhỉ? Cao Ca biết rõ mình nghĩ vậy là không đúng, dù sao thì đó cũng là mẹ của Tả Thừa Nghiêu – người cô thích. Dẫu vậy, cô không cách nào đè nén thứ cảm nhận khủng khiếp nữa, ngoại hình Tả Thừa Nghiêu không hề giống với mẹ của anh. Cao Ca nghĩ mãi không thông, một người mẹ như vậy, trong một hoàn cảnh sống như vậy, làm thế nào mà bà có thể dưỡng dục nên một Tả Thừa Nghiêu xuất chúng đến và nơi này, dường như hết thảy đều không ăn khớp với Ca suy nghĩ miên man. Từng giây trôi qua trong gian phòng này dường như dài cả một năm. Duy chỉ có một điểm tốt đẹp để trông đợi, đó chính là người con trai ở trong lòng nhớ Cố Tư Nguyên từng nói Bần cùng giống như một con rắn độc. Nó thậm chí chẳng cần cắn ta một cái, chỉ cần từ từ bò lên người đã đủ khiến toàn thân ta sởn gai khắc này, lần đầu tiên, cô chân chính lĩnh hội được phần nào ý nghĩa của câu nói Dao từng nói Cô căn bản không hiểu rõ Tả Thừa Nghiêu. Cao Ca buột phải thừa nhận, câu nói ấy đúng ở một khía cạnh nào đó. Hai người họ có cùng chung quá khứ. Giữa bọn họ và cô còn là khoảng cách giàu nghèo đã được vạch định rõ ràng. Bất kể là từ góc độ nào, bọn họ đều không hoan nghênh người khác chen vào Ca cảm thấy vô cùng thất bại và đố kị. Lần đầu tiên trong đời, cô có một cảm giác bất lực sâu đậm. Nhìn vào đôi mắt như tro tàn của mẹ Tả Thừa Nghiêu, Cao Ca lẩm bẩm “Nhưng bác à, con thương anh ấy, con thật sự rất thích Tả Thừa Nghiêu.”Mẹ của Tả Thừa Nghiêu không hề động đậy, cũng chẳng thể nào trả lời Cao Ca. Những lời tâm sự của thiếu nữ tiêu tán trong không gian ngột ngạt, rồi bốc hơi không lưu lại bất cứ dấu vết thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng. Kỳ thực, hiện giờ Cao Ca rất mệt mỏi. Tối hôm qua gần như đã giằng co suốt một đêm. Ngày hôm nay, cô lại không ngừng bận rộn tham gia yến tiệc mừng sinh nhật của cha. Vậy nên Cao Ca như sức cùng lực kiệt, không thể nào chống đỡ nổi mà dựa vào bàn sách ngủ thiếp hôn, Cao Ca giật mình tỉnh dậy. Cô là bị một mùi hôi thối làm cho thức cau mày tìm kiếm chung quanh, cuối cùng xác định được, mùi hôi thối ấy bốc lên từ người của mẹ Thừa Ca bừng tỉnh, mẹ Tả Thừa Nghiêu quanh năm nằm liệt trên giường, đây chính là đại tiểu tiện không tự chủ. Trên người bà chắc đã có đóng tả, không bị thấm ướt ra quần áo, nhưng Cao Cả cũng hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào. Cao Ca tự giễu, cô vậy mà không dám thay tả sau đó lau qua người cho mẹ của Tả Thừa Nghiêu. Thật không ngờ, lời châm biếm của Mạnh Dao lại sớm linh nghiệm đến thế. Cao Ca chẳng biết làm thế nào, chỉ cảm thấy rất buồn nôn mà rằng đây chính là mẹ của Tả Thừa Nghiêu, nhưng Cao Ca vẫn không có cách nào làm như lời người ta nói, yêu ai yêu cả đường đi. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Mạnh Dao đầy khinh bỉ nói “Đây chính là tình yêu mà cô nói đó ư? Thứ tình yêu hẹp hòi và ích kỷ!”Cao Ca cảm thấy mình không cách nào ở lại gian phòng này lâu hơn nữa. Cô muốn đi ra ngoài hít thở không khi cô đẩy phiến cửa rách nát ra, còn chưa bước qua cánh cửa, đã nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau ở cách đó không là Mạnh Dao cùng Tả Thừa dịu dàng ôm trọn Mạnh Dao, cúi đầu nhẹ vỗ về mái tóc dài của cô ấy, dường như đang an ủi điều gì. Còn Mạnh Dao chỉ thấy đang ở trong ngực Thừa Nghiêu mà khóc nức Ca trong lòng ghen tức, lửa giận bừng bừng, cô lớn tiếng gọi “Tả Thừa Nghiêu, anh đang làm cái gì vậy?”Hai người họ nghe tiếng thì ngẩng đầu, Tả Thừa Nghiêu còn chưa lên tiếng, Mạnh Dao đã vội vàng nói “A Nghiêu, anh không nên trách cô ấy, em thấy cô ấy cũng là tuổi còn nhỏ, không biết chừng mực, nặng nhẹ. Trong lòng chắc là không có ý xấu gì đâu, chỉ vì hơi háo thắng nên mới đuổi em ra ngoài thôi.”Mạnh Dao một mặt ngăn cản Tả Thừa Nghiêu, mặt khác lại rúc vào trong ngực Tả Thừa Nghiêu, nửa bước cũng không Ca nổi trận lôi đình. “Mạnh Dao, cái đồ bà tám kia, cô đang nói linh tinh cái gì với Tả Thừa Nghiêu vậy hả?”Tả Thừa Nghiêu nhẹ nhàng tách Mạnh Dao ra rồi nói với cô ta “Lát nữa, anh sẽ đến tìm em.”Nói xong thì đi đến Cao C., “Chúng ta đi vào nói chuyện, tôi có việc này muốn hỏi em.”Cao Ca theo Tả Thừa Nghiêu vào nhà, mắt còn oán hận liếc Mạnh Dao một còn chưa đóng lại, Cao Ca liền gấp gáp hỏi “Tả Thừa Nghiêu, con tiện nhân kia nói năng xằng bậy, anh sẽ không ngu xuẩn mà tin lời nó chứ?”Tả Thừa Nghiêu mệt mỏi nói “Mạnh Dao căn bản không hề nhắc đến em, cô ấy chỉ khóc lóc kể lể chuyện nhà của cô ấy mà thôi.”Cao Ca cảm thấy mình như đang đấm vào không khí nhưng trong lòng thật tức giận, muốn tìm một nơi để phát tiết. Cô chờ anh cả buổi chiều là muốn anh ôm cô, vuốt đầu cô, thủ thỉ cùng cô “Anh cũng rất nhớ em.” Chứ không phải như bây giờ, bọn họ lại vì một người con gái khác mà sinh ra khắc khẩu.“Tả Thừa Nghiêu, em…”“Chờ đã, mẹ tôi vừa đi ngoài xong phải không?”Cao Ca muốn nói gì đó, nhưng trước khi cô nhận ra, Tả Thừa Nghiêu đã ngửi thấy mùi hôi thối, anh cắt đứt lời của Ca “Hic, em đoán chắc là vậy rồi. Vừa mới nãy, em có thấy mùi hơi khó ngửi, hình như là từ trên người bác ấy phát ra.”Tả Thừa Nghiêu đẩy Cao Ca ra, đi tới trước giường của mẹ mình. Anh kéo cái màn giường xuống, ngăn cách Cao Ca ở bên ngoài, động tác thuần thục bắt đầu lau rửa, thay y phục cho mẹ ở bên ngoài, Cao Ca có chút ngượng ngùng nói “Tả Thừa Nghiêu, em lúc nãy cũng muốn giúp đỡ, thế nhưng, thế nhưng, em không thạo cho lắm…”“Không có gì, đây đâu phải là việc mà em cần phải làm.”“Em, em…” Cao Ca ấp úng nửa ngày, lại chẳng biết nói gì. Cao Ca cảm thấy mình không giúp một tay cũng chẳng có vấn đề gì, Tả Thừa Nghiêu cũng chẳng có trách cô. Nhưng mà dường như có chỗ nào không đúng thì phải, tại sao Mạnh Dao có thể còn cô thì không?Lo liệu cho mẹ mình xong, Tạ Thừa Nghiêu rửa sạch tay, tiếp tục đối mặt với Cao đưa cho Cao Ca một tờ chi phiếu, hỏi “Tấm chi phiếu này là của em sao?”Cao Ca đầu óc mơ hồ nhận lấy, nhìn một chút phía trên chỗ ký tên, đúng thực là chữ ký của mình. Là lúc nào ký chi phiếu này nhỉ? Cô suy nghĩ một chút, à, đúng rồi, chính là lần cô bị Tả Thừa Nghiêu chỉ trích bản thân không thấu hiểu thế nào là nghèo khổ, chỉ biết tiêu tốn thời gian vào ba chuyện tình cảm yêu đó, Cố Tư Nguyên đến đón cô, cô đã quyết định cầm tiền hỗ trợ Tả Thừa Nghiêu. Nhưng cô biết, nếu đưa tiền cho Tả Thừa Nghiêu, chắc chắn anh sẽ cự tuyệt. Lúc đó, Cố Tư Nguyên hứa sẽ giúp cô nghĩ ra biện pháp. Vì vậy cô mới mở tấm chi phiếu này, giao cho Cố Tư Nguyên. Thế nhưng, sau đó, quan hệ của cô và Tả Thừa Nghiêu có tiến triển, Cố Tư Nghiêu cũng không nhắc lại chuyện này nữa, cho nên cô đã nhanh chóng quên Ca gật đầu, thừa nhận với Tả Thừa Nghiêu “Là em ký, thì sao chứ? Anh tư đưa cho anh sao? Anh nhận lấy sao?”Sắc mặt Tả Thừa Nghiêu trầm xuống “Phải, tôi đã nhận đấy. Không nghĩ tới mình lại đáng giá như thế.”“Anh giận sao? Em không phải cố ý, chỉ là tốt bụng, muốn giúp anh một chút thôi mà. Anh xem, mẹ anh cần một hộ lý, có tiền rồi, bác sẽ được điều trị tốt hơn, anh cũng không cần khổ cực như vậy để kiếm tiền nữa. Chúng ta có thể giành nhiều thời gian cho nhau hơn.” Cao Ca nhận thấy Tả Thừa Nghiêu tức giận, cô có chút hốt hoảng không biết nên giải thích thế nào.“Cao Ca, cô biết không? Cho đến tận lúc nãy, tôi vẫn luôn tìm một lý do để tin tưởng cô. Thế nhưng, rất rõ ràng là tôi đã sai rồi. Cao Ca, cô quả thật bị người ta làm hư. Cô chưa bao giờ lo lằng đến cảm nhận của người khác. Cô yêu thích thứ gì thì nhất định bất chấp thủ đoạn giành cho bằng được. Cô cho rằng, dùng tiền là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả tình cảm ư?”“Không phải như vậy, Tả Thừa Nghiêu, em thật lòng nghĩ muốn giúp anh một chút. Em thích anh, em thực sự thích anh mà. Em chưa từng thích ai khác ngoài anh cả.” Cao Ca không nghĩ tới Tả Thừa Nghiêu lại phản ứng mạnh như vậy, cô bất lực giải thích, càng nói càng không có sức thuyết Thừa Nghiêu cười khẽ, nhưng nụ cười thật thê lương. Cao Ca chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt Tả Thừa Nghiêu, một người vốn luôn lý trí cùng tỉnh thất vọng nói “Cao Ca, cô đi đi.”“Không, Tả Thừa Nghiêu, em không đi, chỉ là một tờ chi phiếu mà thôi. Anh không vui thì em lấy lại là được rồi, anh đã quên tối hôm qua chúng ta mới…”Không nhắc đến thì thôi, cô vừa đề tới chuyện tối hôm qua, Tả Thừa Nghiêu liền cười lạnh “Cho nên, tối hôm qua là chưa đủ sao? Cô thực là biết thưởng thức! Ở trong gian phòng dột nát này mà cô cũng muốn?”“Anh…”“A Nghiêu, anh mau ra đây, mấy gã thu nợ lại đến rồi, chúng ta phải trốn đi. Anh mau tới giúp em một chút.” Ngoài cửa, giọng Mạnh Dao lo lắng cắt ngang lời Cao Ca.“Được, anh tới đây.”Tả Thừa Nghiêu mở cửa, không buồn liếc mắt nhìn Cao Ca, lập tức đi theo Mạnh Ca nhìn qua tấm cửa bể, thấy Tả Thừa Nghiêu cùng Mạnh Dao vội vã sóng bước, trong lòng ủy khuất tột đỉnh, tại sao lại như vậy chứ?Tối hôm qua, bọn họ vẫn tốt như vậy, cô hào hứng đến tìm anh, tại sao lại gặp phải kết cục như vậy?Mạnh Dạo, Mạnh Dao, tất cả đều là lỗi của Mạnh Dao!Cô trút giận, đá một cái thật mạnh lên cánh cử, đi thì đi, cô nhất định sẽ lại nghĩ cách để Tả Thừa Nghiêu quay đầu lại nhận lỗi với mình. Nhất định là như vậy. Cùng đọc truyện Yêu Không Lối Thoát của tác giả Tọa Nhất Ức tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Hiện đại, ngược luyếnVăn ánTả Thừa Nghiêu chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ yêu một cô gái luôn đeo bám lấy mình không năm trước không, bảy năm sau cũng một ngày kia, khi anh phát hiện mình đã yêu người mà mình ghét nhất thì tình yêu này chính là tử huyệt của anh.***Tả Thừa Nghiêu Dựa vào đâu mà em cảm thấy tôi sẽ tha cho em?Cao Ca Tôi biết tôi nợ anh, nợ Mạnh Dao, nhưng tôi cũng đã phải trả giá đắt rồi. Mẹ tôi đã mất, ba không cần tôi, danh dự của tôi bị hủy hoại từ bảy năm trước. Nếu như thế vẫn chưa đủ, vậy thì tính thêm một mạng người nữa. Tính mạng của con tôi, của con chúng ta, thế đã đủ chưa? Lúc Tả Thừa Nghiêu về đến nhà, Cao Ca vẫn chưa đi phòng ngủ đèn sáng, cửa khép nhìn qua khe cửa, ánh sáng bị hắt ra ngoài, trong lòng có chút ấm áp. Có một người con gái ở nơi đó đợi anh, không quan tâm giữa hai người có bao nhiêu yêu hận, vào giờ phút này, giữa đêm đông lạnh lẽo, vẫn có người nào đó sưởi ấm, làm tan đi cái giá anh cũng không đi vào phòng ngủ ngay. Trong tay anh vẫn cầm một hộp giữ ấm, hiếm khi có chút do dự đứng ở phòng hộp giữ ấm dĩ nhiên là “món quà” mà Tạ Tề nói. Sau khi Tả Thừa Nghiêu lên xe mới phát hiện Tạ Tề để lại một hộp bánh bao cua mà Tạ Tề đặc biệt chuẩn bị dùng máy bay mang về cho Lâm Mạc. Không cần giải thích, Tả Thừa Nghiêu vẫn phái người âm thầm theo Cao Ca. Tạ Tề biết, Tả Thừa Nghiêu đương nhiên cũng biết, buổi tối trong phòng ăn Cao Ca chưa động đến chút điểm tâm nào. Tạ Tề cam lòng bỏ đi những thứ yêu thích mà cho Tả Thừa Nghiêu một hộp, thâm ý trong đó không nói cũng ta mong muốn Tả Thừa Nghiêu có thể dành được niềm vui của Cao tiếc, Tả Thừa Nghiêu cầm hộp thức ăn mà giống như cầm một củ khoai lang nóng vậy, từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa nghĩ ra có nên đưa cho Cao Ca hay không, với lại lấy giọng điệu và biểu cảm nào để đưa cho cô. Anh rất không muốn để một người phụ nữ như vậy làm nhiễu loạn tâm trí của cùng, anh phiền não bỏ đi vào nhà bếp, đem hộp đựng đồ ăn nhét vào trong tủ tệ với cô, là thói quen hợp lý. Đối tốt với cô, là phải nỗ lực khắc phục những chướng cửa tủ lạnh lại, dường như anh rất nhẹ nhõm, lại giống như vô cùng mất Thừa Nghiêu trở lại phòng ngủ, Cao Ca đang nằm nửa người trên giường xem máy tính. Cô đeo tai nghe cười ngây ngô. Trong nháy mắt Tả Thừa Nghiêu có chút kích động, muốn qua dật tai nghe của cô xuống, đoạt lấy máy tính của cô, xem rốt cuộc cô nhìn cái gì mà vui vẻ vậy. Dường như cô luôn dễ dàng tìm thấy niềm vui trong những trò chơi nhàm chán, ngớ ngẩn đó. Cô còn cười với cái máy tính, máy ipad nhiều hơn cả với Ca ý thức được Tả Thừa Nghiêu đã trở về, cô tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu liếc anh một là một đôi tình nhân bình thường khác, có lẽ lúc này cô chí ít sẽ nói một câu đơn giản “Anh đã về rồi”, mà anh có lẽ sẽ nói “Ừm, em yêu, em đợi lâu rồi”. Đáng tiếc, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ người không nói gì, Tả Thừa Nghiêu cởi áo khoác, tiện tay treo lên, chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa Ca cũng tắt màn hình, gấp máy tính lại. Tả Thừa Nghiêu quay lại, cô sẽ phải ngủ chung với anh. Cô cũng không có gan làm ảnh hưởng đến anh nghỉ cất máy tính, cô đi qua giá áo, khóe mắt nhìn thấy trong túi áo khoác của Tả Thừa Nghiêu lộ ra hơn nửa tờ giấy, sắp rơi ra ngoài. Cao Ca thuận tay muốn bỏ lại giúp anh, nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy chữ trên khăn giấy Tiếng Anh “Louise.”Louise, đấy không phải là tên tiếng anh của Cao Lạc Thi hay sao?Cao Ca thoáng đứng lại, cô vội rút tờ khăn giấy kia ra, trên mặt khăn giấy có viết hai hàng tiếng anhThank you for khăn giấy vẫn in logo của khách sạn Tứ Quý, người viết có vẻ vội vàng dùng khắn giấy của khách sạn Tứ Quý Ca nhớ tới buổi tối ở trong thang máy Cao Lạc Thi có nói với cô. Cô vốn dĩ không tin. Lúc cô ở nhà hàng dưới lầu thì Tả Thừa Nghiêu vẫn ở trong đại sảnh, sau khi cô lên thì anh vẫn ở đó. Cô không cho rằng anh ta sẽ đói khát đến mức lúc cô ăn bữa cơm ngắn phải lén lút chạy xuống lầu tình tứ với Cao Lạc thể Tả Thừa Nghiêu đối với cô không tốt, nhưng cô cũng chưa nhìn thấy anh đối xử tốt với người phụ nữ khác, đương nhiên, cô có chút buồn bã nghĩ, ngoại trừ Mạnh vì sao Cao Lạc Thi lại viết cho Tả Thừa Nghiêu “Tối nay cảm ơn anh.”Tả Thừa Nghiêu thật sự là người như vậy sao? Hay là anh đã chán chơi đùa cô, muốn dùng “em gái” cô đến làm nhục cô?Cao Ca đứng ngẩn ngơ tại chỗ, cô chẳng biết phải nên phản ứng gì. Xấu hổ, phẫn nộ, tức giận hay là ghen?Cho đến khi có tiếng Tả Thừa Nghiêu rửa mặt xong đẩy cửa đi ra, cô mới hốt hoảng bỏ lại khăn giấy vào trong túi áo. Giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, hoặc nhìn thấy thứ gì cũng chả quan là lúc hoảng loạn, động tác của cô vẫn chưa đủ nhanh, Tả Thừa Nghiêu vẫn nhìn Ca giả bộ trấn định tiếp tục cất máy Thừa Nghiêu đi tới túi áo lôi tờ khăn giấy kia ra xem. Trên mặt anh không nhìn ra là vui vẻ hay tức giận?Cao Ca giải thích. “Xin lỗi, tôi không có ý nhìn lén, là nó sắp rơi ra, tôi muốn bỏ lại giúp anh.”Tả Thừa Nghiêu không có hứng thú với lời giải thích của cô, anh chỉ hỏi “Em không có gì muốn hỏi tôi sao?”“Không có.” Vô số vấn đề ùa vào đầu, cuối cùng lại chỉ nói ra hai chữ, giả vờ đang thờ ơ. Lẽ nào cô còn muốn biểu hiện rằng cô đang quan tâm, đố kị sao? Đưa càng nhiều dao găm cho anh, để anh càng có vũ khí làm tổn thương Thừa Nghiêu tiến đến gần Cao Ca, anh nói “Louise là tên tiếng anh của Cao Lạc Thi.”“Tôi biết.”“Tối nay cô ta tới tìm tôi, muốn leo lên giường của tôi.” Anh nói một câu, bước càng gần hơn.“Đây là việc của hai người, không liên quan gì đến tôi.”“Thành thật mà nói, cô ta không đẹp như em, nhưng lại trẻ tuổi nhiệt tình hơn em.” Anh đã đứng rất gần cô, giống như một bức tường vô hình đang tiến đến bức Ca cảm thấy bản thân không có sức mạnh công kích như con cá nóc, chỉ có thể cố gồng lên, giả bộ làm ra dáng vẻ rất lợi hại, hi vọng có thể hù dọa được đối tiếp tục lạnh lùng nói “Anh Tả, anh không cần nói cho tôi. Tôi chỉ là đồ chơi, bạn tình, đối tượng phát tiết. Tôi không có tư cách, cũng không có hứng thú tìm hiểu những đối tượng bạn tình khác của anh.”“Em không ghen sao? Cao Ca, thừa nhận đi, em đang ghen tỵ.” Anh đã ép cô vào góc tường.“Vì sao anh vẫn không tin lời tôi nói? Năm đó, rất nhiều lần tôi nói cho anh biết tôi thích anh, anh chỉ nghĩ tôi đùa giỡn. Bây giờ tôi nói cho anh biết tôi đã không còn hứng thú với anh, anh lại không quan tâm.”“Bởi vì…” tay anh xoa gò má cô, lướt qua bờ môi cô, dùng ngón tay vẽ môi cô. “Nơi này, cho tới bây giờ cũng chỉ là miệng nói một đằng, nghĩ một nẻo…”Anh chưa dứt lời, cũng không cần nói xong, đã hôn lên môi Ca muốn cố gắng đẩy anh ra, bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc tối nay anh ta mới hôn Cao Lạc Thi, cô đã cảm thấy buồn Tả Thừa Nghiêu không cho cô có cơ hội kháng cự, anh ôm cô vào trong Ca dùng tay chống đỡ trước ngực anh, muốn tạo khoảng cách giữa hai người. Tuy rằng cô biết rõ chỉ có phí công, nếu Tả Thừa nghiêu muốn ép buộc cô, cô không thể phản kháng, trước sau đều ngoài dự liệu của cô chính là, anh không hề tức giận ép buộc cô, trái lại rất kiên nhẫn mê hoặc cô. Anh biết chỗ nào của cô là mẫn cảm nhất, trêu trọc nơi riêng tư của đang dùng chính mình làm mồi vậy, những giãy giụa phản kháng của cô đều dần dần giống như rơi vào cái hố đen không đáy, bị dẫn dụ. Có thể lẩn trốn, chỉ là tay của anh, môi của anh, nhiệt tình của anh. Nhưng có thể lưu lại trên da dẻ và cơ thể của cô lại là cảm xúc của ai nói nhu tình như nước. Lúc này anh giống như biến thành một dòng nước ấm, dịu dàng bao vây lấy cô, một làn sóng lại nhẹ nhàng vỗ vào cô, cho đến khi cô dần dần rơi vào tay giặc, hòa tan, cùng anh hợp thành một thể, cho đến khi toàn bộ những ngày mưa nhỏ đang hợp vào trở thành một ngày mưa lớn…***Khi tất cả những bão tố qua đi, Cao Ca đưa lưng về phía Tả Thừa Nghiêu làm như đang Thừa Nghiêu ngồi trong bóng tối chậm chạp chưa đi vào giấc tối, Cao Lạc Thi không phải tìm anh mà là tìm Tạ Tề. Anh biết rõ chiếc khăn giấy kia là “Món quà” ấu trĩ của Tạ Tề. Anh ta không nên “bị mắc bẫy”, hẳn là nên cười trừ. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Cao Ca, anh không nhịn được mà nói ra những lời đó, chính là muốn trêu trọc cô, ép cô nói ra những lời quan tâm đến mình. Trước tiên là ý muốn đùa giỡn, sau đó nghiêm túc. Thậm chí không tiếc công quyến rũ phải cô đã từng yêu anh như vậy sao? Không phải cô đã từng quấn quýt lấy anh hay sao? Cô đã từng vì anh mà điên cuồng làm ra nhiều chuyện như vậy? Cho dù là bây giờ, ở trên giường cô cũng trầm luân theo anh không phải sao?Anh chỉ muốn chứng minh điểm này, cô vẫn sẽ vì anh mà điên mà kết quả là, anh lại phát hiện, chính mình càng điên cuồng vẫn tự hào về lý trí của mình? Những lời thề son sắt với Mạnh Dao thì sao đây? Tả Thừa Nghiêu sẽ làm Cao Ca tan cửa nát nhà, hai bàn tay còn nghi ngờ, đêm nay anh khác thường, là bởi vì anh uống rượu, hay là vì Tạ Tề, hay là, sau nhiều năm gặp Cao Ca anh đã sớm trở nên khác biết qua bao lâu, cuối cùng anh vẫn nghe thấy chính mình nhẹ giọng nói. “Tờ giấy kia không phải là cho tôi, buổi tối Cao Lạc Thi cũng không có tìm tôi.”Anh không biết tại sao mình lại muốn giải thích với một người có lẽ đã không còn yêu anh. Hơn nữa bây giờ người con gái kia đã ngủ, có lẽ cũng không thể nghe được lời giải thích của anh nhìn thấy sống lưng trần truồng của Cao Ca rõ ràng giật mình, cô nghe thấy nhẹ giọng đáp lại “Tôi biết rồi.” Tác giả Thể loại Truyện Ngược, Ngôn TìnhNguồn Green House NovelsTrạng thái FullSố chương 75Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đại, tình yêu đau đớnTả Thừa Nghiêu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải lòng một cô gái luôn theo đuổi và tìm cách chiếm giữ năm qua, không một lần anh cảm thấy rung động, nhưng ngày đó, khi anh nhận ra rằng anh yêu mà mình đã ghét bấy lâu, tình yêu đó trở thành nỗi đau không thể chấp nhận được trong lòng anh."Tôi sẽ tha cho em ư? Dựa vào đâu?" Tả Thừa Nghiêu hỏi."Có lẽ vì tôi đã trả giá đắt, rồi," Cao Ca tự giải thích. "Mẹ tôi đã mất, ba không cần tôi. Tôi đã mất danh dự từ bảy năm trước. Tôi đã chịu đủ tội lỗi rồi. Bây giờ, tôi chỉ muốn giữ tính mạng của con tôi, của con chúng ta. Đủ rồi, phải không?" Đánh giá từ 65 lượt Tả Thừa Nghiêu chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ yêu một cô gái luôn đeo bám lấy mình không năm trước không, bảy năm sau cũng một ngày kia, khi anh phát hiện mình đã yêu người mà mình ghét nhất thì tình yêu này chính là tử huyệt của anh.***Tả Thừa Nghiêu Dựa vào đâu mà em cảm thấy tôi sẽ tha cho em?Cao Ca Tôi biết tôi nợ anh, nợ Mạnh Dao, nhưng tôi cũng đã phải trả giá đắt rồi. Mẹ tôi đã mất, ba không cần tôi, danh dự của tôi bị hủy hoại từ bảy năm trước. Nếu như thế vẫn chưa đủ, vậy thì tính thêm một mạng người nữa. Tính mạng của con tôi, của con chúng ta, thế đã đủ chưa?Mời bạn đọc theo dõi tựa truyện ngôn tình – Yêu Không Lối Thoát. Với mong muốn đem lại nhiều cảm xúc chân thực và sâu sắc, truyện được dàn trải logic, với ngôn từ sâu sắc và nội dung được đào sâu, tác phẩm mang lại cho người đọc những tình huống khá gay cấn. Ngoài ra, cái kết được khép lại đầy bất ngờ và độc đáo, cùng đón chờ nhé.

truyen yeu khong loi thoat