truyện đầm nước đen full

Những người còn lại men theo con đường dốc được xây đắp bằng đất đá lổn nhổn đi xuống một lúc khá lâu, nghe thấy tiếng nước chảy, tôi lo rằng giáo sư Tôn đã trượt chân xuống nước chết đuối, liền vội bước nhanh xuốgn dưới. Lúc cả bọn xuống bên dưới, thấy nơi đây là một hang động nhân tạo, chính giữa có một đầm nước lớn. Chương 18 : Nửa đêm phù đầm "Đi đi đi, ngươi lại không phải nữ nhân, đối với ta cười bên trên một ngày còn chưa đủ buồn nôn đấy." Lục Trần xì mũi coi thường, sau đó nhìn như tùy ý mà dựa tại quầy hàng trên mặt bàn, thân thể có chút nghiêng về phía trước. Dế Mèn phiêu lưu ký - Chương 6: Tranh hùng với võ sĩ Bọ Ngựa - Chánh phó phủ lĩnh tổng Châu Chấu - Thề rằng sinh tử có nhau. Thoát khỏi xóm Đầm Lầy rồi, Mèn và Trũi lại tiếp tục lên đường và đi đến vùng Cỏ May, một vùng đất có tinh thần thượng võ rất cao. Chương 88: Thủ Sơn thi nô. Mộ Dung Vô Song cũng ngậm chặt miệng, ngay cả hô hấp mạnh một chút cũng không dám, biểu lộ trên mặt quái dị tới cực điểm, giống như đang nói với Ninh Tiểu Xuyên: "Bây giờ thì các ngươi đã rõ tại sao ta cảm thấy sợ hãi chưa?". Ma Thổi Đèn. Tác giả : Thiên Hạ Bá Xướng. Thể loại : Huyền Huyễn, Linh Dị, Thám Hiểm, Trinh Thám. Số chương : 405. Trạng thái : Full. Đánh giá : Đánh giá cho truyện này. DANH SÁCH CHƯƠNG ĐỌC TỪ ĐẦU. Nghe truyện Audio online Du Nhàn Hương Thôn Trực Bá Gian: Nông thôn tiểu trực tiếp, khán đài lớnTrực tiếp khen thưởng nhiều, lên núi săn thú xứng cung tốt, hạ thuỷ bắt cá tốt túi lướiTrong ngọn núi dã thú vui mừng nhiều, khoe tài sủng vật không thể thiếuKhai sơn đường, xuống đất sông, hái quả dại, trực Cashberry Lừa Đảo. NHẬT KÍ 16EELONGJoyce89 typeHai bạn ơi, mình đang gặp khó là mình đã nói thế cả triệu lần rồi. Nhưng tại Eelong này, mình đang phải đối đầu với một điều khác hẳn với những gì mình đã từng gặp. Ngay trong lúc đang viết những dòng này, thật tình mình vẫn chưa biết phải làm gì. Không phải vì sợ hay bối rối về những vấn đề của Lữ Khách, hay chuyện tìm kiếm Saint Dane. Việc truy lùng Saint Dane là điều mình ít lo ngại nhất. vấn đề của mình là không giống như Cloral, Denduron, Veelox hay các lãnh địa của Trái Đất, những cá thể thông minh cư trú tại lãnh địa Eelong này không… bình thường. Mình biết hai bạn đang nghĩ gì Từ khi rời xa quê nhà, mình đã gặp ai là người có thể coi là bình thường đâu? Nhưng tại Eelong, cư dân có thể là đủ thứ, nhưng có một thứ chắc chắn là không phải là… con vậy đó. Hai bạn không đọc lầm đâu. Họ không phải là người. Mình phải khám phá ra bước ngoặt tại đây là gì và ngăn chặn Saint Dane như trên các lãnh địa khác, nhưng mình phải làm sao khi không thể giao tiếp được với chính những kẻ mình định giúp đỡ? Điều này thật không thể tin nổi! Ngay từ lúc vừa đặt chân tới đây, mình đã phải chạy trốn. Liên tục gặp hiểm nguy và điều đáng sợ nhất không phải là mối đe dọa từ Saint Dane… mà là từ những cư dân của Eelong. Thật ngược đời, phải không?Nhưng còn tệ hơn Dane đã bảo hai bạn là qui luật đã đổi thay, đúng không? Ôi, mình không thể nói chắc điều đó có ý nghĩa là gì, nhưng mình nghĩ hắn có lí. Ngay từ lúc đi khỏi Veelox, mình đã cảm thấy dường như mọi sự dần khang khác. Trên một phương diện nào đó mình đang bắt đầu nhận ra. Cảm giác đó chẳng thú vị gì. Nhưng mình phải cố bình tĩnh, nghỉ ngơi, và viết nhật ký này. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của mình. Không bi thảm hóa đâu, mình đang sợ, sợ thật đầu từ đâu đây? Kể từ khi mình ở trên Veelox với Aja Killian tới lúc này cứ xa lắc như hàng thế kỷ rồi. mình mất hết khái niệm về thời gian. Nhảy từ lãnh địa này qua lãnh địa khác đã tạo nên điều đó. Không phải lúc nào một ngày ở một lãnh địa cũng gồm hai mươi bốn giờ đồng hồ. Bây giờ là năm nào? Tháng nào? Thế kỷ nào? Mình hoàn toàn mù mịt. Mình cần một điểm tựa. Vì vậy để mình trở lại đoạn cuối của nhật ký trước và bắt đầu từ đó. Quá nhiều chuyện đã xảy ra, hy vọng mình có thể nhớ được mọi chi Killian và mình cùng đứng trong căn phòng tối thui trong lòng đất, nơi có ống dẫn của lãnh địa Veelox. Hai đứa đều không biết phải nói gì với nhau. Mái tóc vàng luôn gọn ghẽ của cô bù rối. Mình biết điều đó chẳng có vẻ gì là kỳ lạ, nhưng với một người như Aja – tất cả đều phải hoàn hảo – thì đây là cả một vấn đề. Đó là khoảnh khắc cam go tụi mình đã bị thua. Con Bọ Thực Tế của cô đã thất bại. Không. Còn tồi tệ hơn vậy. Nó suýt giết tới người cuối cùng trên Veelox. Gọi điều đó là thất bại chỉ là một cách nói cho nhẹ nhàng. Cái máy vi tính thực tế ảo được gọi là Nguồn Sáng Đời Sống đã hoạt động lại. Hầu hết người dân Veelox cũng đã trở vào đó, để sống trong thế giới ảo tưởng của riêng họ. Chẳng còn ai ở lại đời sống thực tế để trồng trọt hoa màu, giữ gìn nhà cửa, bảo vệ luật pháp, hay làm cả triệu lẻ một thứ căn bản khác cần thiết cho một đời sống văn minh. Việc sụp đổ của lãnh địa chỉ còn là vấn đề thời gian. Tóm lại, Saint Dane đã có được chiến thắng đầu tiên của hắn trên một lãnh địa. Mình không thể để hắn có thêm một chiến thắng khác nữa, vì vậy ở lại Veelox không là một giải pháp được yêu cầu Aja- Làm ơn viết hết nhật ký giúp mình. Cho Mark và Courtney biết, mình tới Eelong để tìm ông Cậu không muốn tự viết hết nhật ký sao?Đúng. Có lẽ mình quá mệt mỏi. Có lẽ mình đã kiệt sức vì cố gắng giành giựt sự chiến thắng. Thậm chí có thể nói là mình phải đi tìm ông Gunny gấp. Tất cả đều đúng. Nhưng nghĩ lại, mình tin lý do thật sự là vì mình quá ngượng ngùng phải thú nhận là đã thất bại. Đặc biệt là với hai bạn. Mình vẫn không hiểu vì sao lại được tuyển làm Lữ Khách, nhưng mình đã từng gặp mọi khó khăn, thời gian đủ để mình nhận ra là, dù muốn hay không, công việc này là của mình. Tại Veelox, mình đã thất bại thảm hại Mình giận dữ, nản lòng và sờ sợ, vì mình không biết lãnh địa sắp bị mất có ý nghĩa thế nào với Saint Dane. Đầu óc mình cứ rối tung cùng mình trả lời Aja- Không. Mình không muốn viết. Làm ơn viết hết giùm mình ấy gật đầu, bảo- Xin lỗi, Pendragon. Đây là lỗi tại gần ứa nước mắt. Cô gỡ bỏ cặp kính nhỏ màu vàng, chùi bằng tay áo. Aja ghét phải thú nhận thất bại còn hơn cả mình. Cô là một chuyên gia vi tính xuất sắc, chưa hề thất bại với những gì cô từng cố gắng làm, cho đến khi… xảy ra vụ này. Khổ nỗi, đây lại là một thách thức quan trọng nhất đời cố làm ra vẻ lạc quan-Đừng nghĩ thế. Đây không phải là chuyện thất bại của một cá nhân riêng rẻ trong chúng ta. Mà là thất bại là kiểu nói muôn thuở của một huấn luyện viên bóng đá, nhưng mình chẳng nghĩ ra được câu nào khá hơn. Vả lại, đó là sự thật. Mình cũng đáng trách như ấy hỏi- Bây giờ mình phải làm gì? Có lẽ mình nên đi với thật, mình cũng đã nghĩ đến chuyện đưa cô đi cùng. Vì mỗi lần đến một lãnh địa nào lần đầu, mình vẫn thường đi cùng một Lữ Khách. Nhưng đem Aja ra khỏi Veelox là không hợp lý. Không, lần này mình phải bay một mình. Thình lình mình nhớ cậu Press quay bảo- Không được. Cô còn phải cố giữ cho Nguồn Sáng Đời Sống hoạt động cho đến khi nào còn có thể. Nên nhớ, đây là vận mệnh của toàn thể Halla, chứ không chỉ riêng Veelox. Saint Dane chưa thắng được đâu. Chuyện gì cũng có thể xảy Vậy cậu cho rằng Veelox vẫn còn hy vọng?- Chính tình, mình không tin chắc điều đó tí ti nào. Nhưng mình phải cho Aja có chút hy vọng. Cô ấy ôm xiết lấy mình. Điều đó làm mình thật sự kinh ngạc, vì Aja không phải là con người thường tỏ ra trìu mến. Nhưng vòng tay ôm xiết đó làm mình nhận ra lời nói mình bảo Veelox còn hy vọng đã như một cái phao cứu sinh, được ném cho người sắp bị chết đuối. Cô ấy cần được nghe điều đó, dù là sự thật hay không. Mình ôm lại cô. Mình rất mến Aja. Mình cảm thấy buồn khi cô ấy đau khổ. Nhưng chính mình cũng đang đau khổ. Được ôm cô, cảm giác thật dễ chịu. Mình nghĩ trong gian khó cần phải có bạn đồng hành chia trong vòng tay nhau, Aja nói- Hãy đi tìm ông Gunny, nhưng nhớ làm cho mình một Việc gì?Aja rời khỏi mình, lùi lại. Mình nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của cô. Đôi mắt lại rực sáng tự tin như lần đầu hai đứa mình gặp nhau. Cô ấy nói như ra lệnh- Mình muốn Saint Dane bị đập một trận tơi bời. Hãy cho mình cơ hội bật cười. Aja không là loại người kéo dài sự tự than thận trách phận. Cô vốn là người gan lì. Mình bảo- Để xem mình có thể làm được nghiêng người, hôn lên má mình. Rồi ép má cô lên má mình đến… một giây và nói- Mình tin đứa cứ… như vậy một lúc lâu. Thú thật, mình cảm thấy dễ chịu gian của mình tại Veelox đã hết. Mình đang có mặt trên không đúng lãnh địa. Lùi khỏi Aja, mình bước vào ống dẫn. Đứng nhìn trừng trừng vào khoảng trống tối tăm vô tận, tư tưởng mình hướng về những gì rất có thể mình sắp gặp. Nhưng sự thật là đầu óc mình trống rỗng. Eelong là một bí ẩn hoàn toàn. Ông Gunny mới tới đó mấy ngày trước để truy lùng Saint Dane. Theo đúng kế hoạch, ông chỉ đến đó quan sát thật nhanh, rồi trở lại Veelox để gặp mình. Nhưng ông ấy vẫn bặt tin. Điều đó chỉ có một nghĩa đã có chuyện xảy ra. Vì vậy mình phải bay tới lãnh địa mới đó, một mình, và sẵn sàng đối mặt với bất cứ sự kiện xấu nào đã ngăn cản việc ông Gunny trở lại. Mình bỗng cảm thấy muốn bước ra khỏi ống dẫn và ôm Aja lần nữa. Nhưng điều đó sẽ tan vỡ chút tình cảm tốt đẹp mình vừa bồi đắp Eelong!Mình kêu lớn vào ống dẫn. Đường hầm thoắt sống động. Vách đá rạn nứt, rên rẩm; xa xa hiện lên một đốm sáng và những nốt nhạc rộn ràng. Ánh sáng và âm nhạc đang tới để đem mình gọi theo-Pendragon. Mình sẽ không để cậu thất vọng nữa vừa qua bạn cũng đâu làm mình thất ánh sáng chói lòa và tiếng nhạc lớn hơn, vách hầm trong suốt như pha nghiến răng, nói- Nhớ nhé, mình muốn có một cơ hội Bạn sẽ có trả lời, cố ra vẻ tự tin. Nhưng chỉ để Aja yên tâm, điều mình đang nghĩ không thành vấn đề. Sau Veelox, cuộc chiến đã chuyển tới la lớn- Chúc may mắn, nhíu mắt trước làn ánh sáng chói chang và cảm thấy sự kéo giật mạnh, dấu hiệu quen thuộc cho biết cuộc du hành sắp bắt đầu. Một giây sau, mình được nhấc bổng lên và bay qua ống dẫn. Điểm dừng chân sau đó là vẫn chưa biết thật sự ống dẫn là gì, hay vì sao nó có thể đưa Lữ Khách qua không gian và thời gian, nhưng cảm nhận thì đã lắm. Cứ như bồng bềnh qua không gian trên một cái giường bằng ánh sáng. Giống hệt như đang được làm Siêu lần này có điều khang thể chất thì không khác. Mình cảm thấy như mọi khi. Nhưng những gì mình thấy lại không giống như những chuyến trước. Chung quanh mình vẫn là một biển sao, nhưng có một điều khác nữa. Bên kia vách pha lê, mình thấy những bóng hình trôi nổi. Mình bay vùn vụt qua, những hình bóng đó biến mất phía sau mình. Những hình dạng đó trong suốt, mình có thể thấy những ngôi sao sau lưng chúng. Chúng cứ như những bóng ma sắp trở thành thể rắn. Có những hình dạng bằng cỡ mình, lại có những hình to lớn, phải mất mấy giây mình mới vượt qua hết. Thậm chí mình còn nhận ra vài hình ảnhmột hiệp sĩ Bedoowan của lãnh địa Denduron đang ngồi trên mình ngựa, phóng qua không gian. Mình thấy một đám những tay bơi lội trong bộ đồ bơi màu xanh lục của thành phố Faar dưới nước, đang bơi theo đội hình. Mình thấy một cao ốc, có thể là khách sạn Manhattan Tower và một thủy vụ của Cloral ngồi trên một cỗ máy trượt nước, phóng trên bầu hình ảnh khác mình không biết là ai. Có hai người khổng lồ, giống như một cặp song sinh,đang chạy qua nền trời. trông họ rất mạnh mẽ, nhưng cứng ngắc như người máy. Mình còn thấy cả một biển người ăn mặc rách rưới. Tất cả bọn họ đều vươn hai bàn tay mở rộng lên không, như đang cổ vũ. Mình cũng thấy một con mèo rừng lốm đốm, to lớn phóng qua biển này không có gì đáng sợ. Thật ra lại có vẻ hay hay. Cứ như đang vừa đạp chân lướt đi, vừa xem những đoạn phim kỳ cục được chiếu lên không gian. Nhưng càng nhìn, mình càng băn khoăn. Sao điều này lại xảy ra? Chuyện gì đã thay đổi? Những hình ảnh lạ lùng đó có ý nghĩa gì? Mình không thể không nghĩ lại những gì Saint Dane đã cảnh giác. Hắn đã nói khi lãnh địa thứ nhất sụp đổ, những lãnh địa còn lại sẽ đổ theo như những con cờ đô-mi-nô. Mình không muốn bị hoang tưởng hay gì gì khác, nhưng vì Saint Dane đã lật đổ một lãnh địa, mình e, rất có thể có một sự thay đổi vũ trụ to lớn trong không có cơ hội để ngẫm ngợi về chuyện này, vì nhạc đã bắt đầu đồn dập. Mình đã tới cuối cuộc hành trình. Ý nghĩ của mình lại hướng về Eelong. Liệu mình có sẽ bị chìm xuống hồ nước như tại Cloral không? Liệu có những con quái quig đang liếm mép, chờ chực mình, vì đã tới giờ ăn tối của chúng?Mấy giây sau, ống dẫn nhẹ nhàng đặt mình đứng xuống. Bình thường. Không có gì ấn tượng. Tin tốt. Nhưng tin xấu cũng có mình bị vướng vào một đống dây nhơ chằng chịt. Ít ra thì mình nghĩ đó là những sợi dây. Mặc dù theo những gì mình biết, đó là một lưới nhện khổng lồ và những con quig trên Eelong là những con nhện đói. Nhưng mình không muốn tin vào những gì tệ hại nhất, vì vậy, mình cố lách ra khỏi đám dây nhợ đặc đó. Bước ra ngoài, nhìn quanh một vòng, mình thấy là đang đứng trong một hang động ngầm, rộng lớn với mái trần cao. Ánh sáng xuyên qua những kẻ hở bên trên. Những dây nhợ mình vừa lách qua là tấm màn dày bằng dây leo, phủ từ trần xuống, che kín miện ống tự nhủ- Chỉ là rễ cây là tốt. Tốt hơn mạng nhện. Vách đá trong hang phủ đầy những rễ cây xanh lè bền chắc này. Vẫn rất cảnh giác, mình bước mấy bước vào giữa hang. Không găng-xtơ, không quig, không hồ nước, và không có Saint Dane. Đến lúc này mọi chuyện đều ổn. Nhìn lại ống dẫn khuất sau tấm màn rễ cây, mình dùng gót chân vạch một mũi tên trên nền đất, hướng đầu mũi tên về ống chính giữa hang có một tảng đá phẳng. Thấy những gì đặt trên tảng đá, mình hơi bị kém vui. Đó là một đống quần áo. Hai bạn biết rồi đó, các phụ tá đặt quần áo tại ống dẫn cho Lữ Khách. Theo qui luật, mình phải mặc lên người mấy bộ đồ này. Không là vấn đề, đúng không? Lầm. Có đấy. Đống quần áo đặt trên tảng đá này chỉ là đống giẻ rách dơ bẩn. Mình không cường điệu đâu. Thật mà. Lúc đầu mình tưởng là mảnh giẻ, nhưng nhặt lên mình mới biết đó là một cái quần. May vá vụng về và cứng ngắc như vải bố. Nhặt tiếp một mảnh trông giống như cái áo. Không thể tin nổi, nếu không thấy một tay áo và một cái lỗ mà mình nghĩ là để tròng vào cổ, mình không thể bảo đó là cái áo. Toàn thể phần thân áo là một miếng vải te tua. Đừng mơ tưởng những thứ trên quầy cửa hàng Gap. Đã vậy lại còn bốc mùi thum thủm nữa cũng kiếm được đôi giày vải thảm hại. Mình biết đó là giày, vì chúng có hình dáng của bàn chân và phần đế bên dưới có nhiều lớp vải hơn. Quá tệ. Mình nhìn quanh, hy vọng có được một ít quần áo bớt ghê tởm hơn một ít không, và những gì nhìn thấy làm mình nhảy dựng lên. Dưới đất, kế bên tảng đá, là bộ com-lê đen và cái áo sơ mi trắng xếp gọn gàng bên đôi giày da to nói lớn-Ông là những gì ông ấy mặc khi chia tay mình tại Veelox. Không thể lầm được. mình đã tới đúng địa điểm và đang mặc bộ đồ không thích hợp. Mình phải thay ngay. Đó là qui luật. Miễn cưỡng cởi bộ áo liền quần màu xanh thoải mái của Veelox, mình xếp bên bộ đồ của ông Gunny. Sau đó, mình phải làm điều cực kỳ đáng ghét – còn cách nào nữa đâu – là cởi quần đùi. Trước kia, dù tới lãnh địa nào, mình cũng không bỏ đồ lót. Mĩnh đã nghĩ, nếu tương lai của Halla tùy thuộc vào sự lựa chọn đồ lót của mình, thì quả là vượt quá cả sự tiết kiệm. Nhưng bộ đồ tả tơi của Eelong này có quá nhiều “khoảng trống” phơi bày nội y của mình lồ lộ, làm sao che giấu được. Và như vậy chỉ tổ làm tăng sự nghi ngờ. Mình muốn gào lên. Thật là bất công. Mình phải mặc đống giẻ rách ngứa ngáy này, mà không có đồ lót che chở bớt. Chúng còn hôi rinh rích nữa chứ. Mình nói điều này chưa nhỉ? Mình cảm thấy như đã phải chịu đựng Eelong quá lâu cố gắng bằng mọi cách để tròng đống giẻ rách lên người. Nhưng xoay trở kiểu gì, nó cũng vẫn lòng thòng trên thân thể mình như… giẻ rách. Trên vách đá, mình thấy nhiều sợi dây leo mảnh và dài chừng hơn nửa thước. Mình lấy những dây đó buộc túm những chỗ quần áo rộng thùng thình, và buộc quanh cả hai bàn chân để giữ cho lớp vải giày được chặt. Một lúc sau, mình cảm thấy như một con gà tây trong ngày lễ Phục sinh, được gói ghém đàng hoàng, sẵn sàng đưa vào lò nướng, dễ sợ thật. So sánh với mấy mảnh giẻ rách hôi thối này, thì những bộ đồ da thú của Denduron giống như bộ áo ngủ mềm mại. Cho dù, mấy miếng da đó cũng bốc giờ y phục đã chỉnh tề hay te tua, bước tiếp theo là tìm cổng ra khỏi hang động này. Mình đoán lối ra chắc ẩn sau lớp màn rễ cây. Bước sang một bên, mình gạt những dây leo, tìm lối ra. Mình phát hiện vách hang không hoàn toàn bằng đá. Nhiều lớp rễ dày ăn vào trong hoặc bao quanh đá. Như vậy chắc bên trên mặt đất phải có cây cối to vòng gần quá nửa hang, mình vừa chợt lo ngại bị lạc lối thì, bên kia đám rễ dày đặc, mình thấy một chỗ nứt trên vách đá. Chắc đây là lối ra rồi. Mới bước một bước xuyên qua đám rễ thì mình bị vấp, ngã nhào ra trước, va phải vách đá và mặt vùi vào đất. Ui da! Mở mắt ra thì… lù lù trước mặt mình là một cái sọ vội ra xa và khi hoàn hồn ngó lại, mình suýt ói. Trên mặt đất, trước kẽ đá nứt là một đống xương. Xương người. Mình đã xem nhiều phim kinh dị, đủ để nhận ra đây đúng là xương người. Không thể biết đây là xương của bao nhiêu nạn nhân, và mình không có ý định kiểm kê đâu, nhưng mình đoán đây là những gì còn lại của khoảng sáu linh hồn khốn khổ. Chắc họ đã nằm đây từ lâu, vì thịt da chẳng còn gì. Chỉ còn xương và những bộ quần áo rách rưới như những gì mình đang mặc. Thật ra, quần áo của họ trông có vẻ còn khá hơn của mình. Nhưng mình không định trao đổi đâu. Í ẹ!Mình bắt đầu tự hỏi khe hở này là lối ra, hay là đường dẫn mình tới cái chết khủng khiếp và xác mình sẽ được ném lên đống xương này? Mình nhìn những bậc thang thô kệch dẫn lên trên. Trông chúng như được đẽo từ rễ cây, ngoằn ngoèo qua vách đá. Khá hơn, mình thấy một chút ánh sáng yếu ớt từ trên rọi xuống. Có ánh sáng là tốt rồi, mình phải nắm lấy cơ hội ngay. Rón rén bước qua mấy bộ xương – vì cứ nghĩ đến việc đạp phải cái gì đó và nghe thấy một tiếng “rắc” là mình đủ mất vía rồi. Với một cú nhảy vọt qua, mình đã lách qua kẽ hở trên vách bậc thang vừa dốc vừa hẹp, và cuốn vòng như một cầu thang xoáy ốc. Đã cảm thấy không khí mát mẻ từ trên phả xuống, nên mình tự tin hơn. Thật sự mình mong ra khỏi chỗ này thật mau. Mình bắt đầu cảm giác nơi này giống một hầm mộ hơn là cổng dẫn tới ống dẫn. Sau mấy giây, mình đã lên tới đầu cầu thang và lọt vào một vùng tối om om, không thể nhìn rõ vách hang, còn mái trần thấp tới nỗi mình không đứng thẳng được. Làm gì bây giờ?Cách xa vài mét, mình thấy một vệt sáng như bạc, mảnh dẻ như một sợi dây leo. Chắc là lối ra. Sợ va đầu vào trần hang, mình quì xuống, bò về phía vệt sáng. Cảm giác mát mẻ hơn, hình như không khí trong lành chỉ còn cách chừng một mét. Vặn vẹo thân mình qua khoảng không chật cứng, thoạt đầu mình sợ run cả người khi cảm thấy như sẽ bị giam cứng ngắc ở đây luôn, nhưng sự thúc giục phải ra khỏi nơi này mạnh mẽ hơn. Nhích từng chút, mấy giây sau mình đã vén tấm màn dây leo và gặp ánh mặt trời rực rỡ. Thoát rồi! Mình co người, chuẩn bị lách ra khỏi hang động tăm tối và chạm mặt lãnh địa Eelong lần đầu biết là mình đã mong chờ điều gì, nhưng chắc chắn không phải như thế đẹp không thể nào tả nổi. Mình đang ở trên bờ vực cao chừng hai mươi mét, nhìn xuống cảnh rừng nhiệt đới xanh ngăn ngắt. Chưa bao giờ mình thấy cảnh trượng “dễ sợ” đến thế. Bước trên mặt đất phủ cỏ mềm tới nỗi giày dép là thừa thải, mình tiến lại gần mép vực hơn. Phong cảnh trải rộng trước mắt mình toàn là rừng. Tán cây dày đặc đến không nhìn thấy đất. Không nhà cửa, không đường xá, không lâu đài, không một dấu hiệu của nền văn minh. Chỉ có rừng. Một bầy chim, giống như những con bồ nông, xoãi cánh bên dưới mình. Thân hình chúng vàng rực với những cái đầu đỏ tượng đến thế, nhưng một cảnh tượng khác làm quang cảnh còn độc đáo hơn. Eelong không có mặt trời. Ít ra là không có mặt trời giống như chúng ta vẫn biết. Bầu trời màu xanh giống như quê nhà chúng ta. Cũng có cả mây nữa. Nhưng thay vì một quả cầu trên nền trời, thì lại là một dải sáng rộng lớn, kéo dài từ chân trời này tới chân trời đối diện, như một dải cầu vòng. Nó ở ngay phía trên đầu. Mình tự hỏi, liệu nó có di chuyển cùng thời gian trong ngày không? Trời nóng và rừng cây cũng nóng. Dải sáng đó cung cấp nhiệt độ giống như một mặt trời nhiệt đới hai bên, mình thấy đang ở trên một mặt phẳng rộng ít nhất là vài trăm mét, bên trên cánh khó mà đoán nổi, vì mình không nhìn thấy đất dưới tán cây dày đặc. Xa xa, bên trái mình, là một thác nước tuôn ra từ gần đỉnh núi đá và đổ xuống rừng cây bên dưới. Mình cũng không thể thấy dòng thác xuống tới đâu. Cây cối quá rậm mùi hương. Mùi hương thật ngọt ngào, nhưng không quá nồng như khi chúng ta bước vào một cửa hàng bán hoa đâu. Chẳng biết loài hoa gì mọc trên đất Eelong, nhưng chúng có mùi thơm dìu dịu. Làm mình nhớ đến mùi hương của hoa chanh. Bên trái mình là những bụi cây thấp, phủ đầy những bông hoa màu xanh dương thẫm. Tiến gần lại một khóm cây, mình hít mạnh. Ồ, đúng rồi. hương thơm tỏa ra tự loại hoa nhìn Eelong, một từ bật ra ngay trong tâm trí mình “cảnh bồng lai”.Cảnh quan làm mình bàng hoàng đến nỗi quên tuốt việc nhìn lại nơi mình vừa chui ra. Đây là vấn đề quan trọng, vì đường hầm bé tẹo mình vừa chui qua chính là cổng của ống dẫn. Vội nhìn xuống mặt nhẫn để xác định lại, mình thấy mặt đá xám lờ mờ sáng. Mình quay lại để ghi nhớ nơi ẩn chứa cổng trông thấy làm mình nín thở và biết ngay là không khó khăn gì nếu muốn tìm lại nơi này. Vì trước mặt mình một cây khổng lồ vươn cao. Chưa bao giờ mình thấy một cây nào lớn đến vậy, to lớn không đủ nghĩa. Phải nói là đồ sộ. Ngoài sức tưởng tượng. Đường kính của gốc cây chắc phải tới ba mươi mét. Đã bao giờ bạn thấy hình chụp những cây ở California, được người ta mở đường hầm xuyên qua gốc cây để có thể lái xe chưa? Ôi, nếu mở một đường hầm xuyên qua gốc cây này, thì hàng chục xe tải mười tám bánh có thể thoải mái chạy song song, mà vẫn đủ chỗ cho vài chiếc Hummer nữa. Nó như một ngôi nhà chọc trời được bao phủ bằng vỏ cây vậy. Nhìn lên, những cành vươn cao đến năm mươi mét, rồi mới trải thành một mái rộng có thể che mưa nắng cho toàn thể sân vận động Yankee. Không biết vì sao, nhưng đứng kế bên những gì quá đồ sộ như thế này, tay mình vã mồ hôi. Dễ sợ vậy xuống dưới gốc cây, mình thấy cái hốc nhỏ mình mới bò ra khỏi. So sánh với cái cây khổng lồ này thì lỗ hổng đó quá nhỏ, đến nỗi nếu mình không biết trước là có nó ở đó thì chắc chắn sẽ không nhận ra. Rành rành dấu hiệu ngôi sao khắc trên lỗ hổng để đánh dấu cổng ống dẫn. Thật không thể nào tin nổi. Bây giờ thì mình đã hiểu những sợi dây leo lơ lửng trong hang là gì. Chúng là bộ rễ của cái cây khổng lồ này. Đi dọc gốc cây, rờ tay lên lớp vỏ xù xì, mình tự nhủ bạn có thể sống trong cây này, với tất cả bạn bè và toàn thể gia đình họ, mà vẫn còn đủ chỗ cho cả xưởng bánh lẹo Keebler. Lùi một bước, mình nhìn lên cười ha hả. Điều không thể đang chứng tỏ là có thể. Mình sẽ còn được thấy những gì nữa đây?Câu trả lời có ngay, nhưng chẳng hay ho thấy có vật gì đập trúng chân, mình nhìn xuống, và ngay lập tức ước gì đừng nhìn xuống, vì trên mặt đất, sát chân mình, là một cánh tay. Một cánh tay người, bê bết máu. Vội ngước lên nhìn hướng cánh tay vừa rơi xuống, mình cảm thấy như bị một làn gió quất mạnh. Nếu không nhờ thân cây to lớn chặn sau lưng, chắc mình đã ngã phịch xuống đất cách mình chừng mười mét là một mãnh thú. Không giống bất kỳ con thú nào mình từng thấy. Điều đầu tiên mình nghĩ tới là… khủng long. Nó đứng thẳng trên hai chân, cái đuôi to đùng dài thượt đập tới lui, giận dữ. Nó cao chừng hai mét, với cánh tay mạnh mẽ và bàn tay có ba móng vuốt. Bàn chân cũng vậy. Toàn thân nó màu xanh lá, như thằn lằn, với lớp vẩy bao phủ. Thứ làm mình không thể rời mắt chính là cái đầu của nó. Một cái đầu của loài bò sát với cái mũi giống như mõm. Chỏm lông xanh lè màu lá phủ từ trán xuống tới lưng. Nhưng ghê tởm nhất là cái mõm. Y chang hàm cá mập, tua tủa những cái răng nhọn hoắt như sẵn sàng nhai xé thịt chính xác là nó đang làm chuyện đó. Nghiến chặt trong hàm là một cánh tay người nữa. Máu me nhễu nhão, ròng ròng từ mồm con quái xuống tận cằm. Nếu không vì quá sợ, chắc mình đã lộn mửa rồi. Mình và nó trừng trừng nhìn nhau. Rõ ràng con quái này đang đánh giá mình. Mắt nó đỏ ngầu, tức giận. Vẫn trừng trừng nhìn mình, nó khép hàm, nhai cánh tay như nhai một nhánh cây khô. Tiếng rau ráu làm ruột gan mình nhộn nhạo lên. Quái vật thè cái lưỡi xanh lè kéo cánh tay tan nát gọn lỏn vào mồm. Chỉ ực một cái, cánh tay biến hết. Nuốt chửng cả xương lẫn thịt. Tởm thật. Quay lại mình, con quái ngoác cái mồm đầm đìa máu mà… là món tiếp theo trong thực đơn của nó mừng tới Eelong. Tên Việt ĐÊM BÊN LÀN NƯỚC Tên Eng Low tide in twilight Omega Eui-hyun, người đã có ý định từ bỏ mọi thứ kể cả đứa trẻ mà nhảy xuống biển Và dĩ nhiên alpha Taeju là người đã giữ anh ấy lại. Anh đã hứa sẽ cho cậu mọi thứ mà cậu yêu cầu ,tiền bạc, nhà cửa, công việc hay thậm chí là cả một danh phận chính. "Này sao cậu lại bực mình chứ.....Mùi nó thơm mà." CẬP NHẬT VÀO THỨ 5 HÀNG TUẦN LÚC 9H TỐI. FOLLOW PAGE UMEE ĐỂ CẬP NHẬT NHANH NHẤT Đại hình động nước xanh như mực đùng làm nơi đặt mộ Hiến vương, trong địa lý được đặt tên theo đúng hình dáng của nó, hình phễu. Nguyên nhân hinh thành loại địa hình này không ngoài hai điều một là nước chảy xiết lâu ngày phá hủy hang động nham thạch khiến một diện tích lớn bị sập hõm xuống, hai là, có lẽ hàng triệu trăm năm trước đã có thiên thạch rơi xuống gây bị hai con quái nhi mất đầu bám chặt, lại ngã nhào từ vách đá dựng đứng xuống, may sao đầu óc tôi đã kịp trấn tĩnh lại, mặc dù thân thể đang rơi xuống rất nhanh nhưng tay tôi không ngừng lại lấy một giây nào, vội kéo ngay cái kính lặn đeo trên mũ xuống che mắt, quẫy văng hai xác quái nhi không đầu, hít một hơi thật sâu, há mồm, đề phòng lúc rơi xuống nước sẽ bị sức ép của nước làm thủng màng đang định duỗi hết mình ra để lao xuống nước theo thế "phi ngư nhập thủy", nhưng chưa kịp làm gì thì thân thể đã ở sát mặt nước va đập cực mạnh khiến lục phủ ngũ tạng của tôi bị xóc lên mấy lần, khí huyết trong ngực nhộn nhạo cỏ họng thấy ngòn ngọt. Dân võ thuật thường nói "ngực như giếng lưng như bánh", lưng yếu hơn ngực, lưng tôi chạm nước trước, coi chừng đã bị tổn thương bên trong rồi cũng mà nước hồ rất sâu, cho nên dù bị rơi rất mạnh tôi cũng không đến nỗi chạm xuống tận đáy, mà chỉ cùng vô số bọt nước trắng xóa chìm dưới vài chục mét mới thôi. Mở mắt ra nhìn, tuy nhìn từ trên cao xuống thấy hồ xanh biếc thẳm sâu nhưng quanh tôi lúc này nước lại trong vắt nhìn thấy tận đáy, ánh mặt trời chiếu lên mặt nước chuếnh choáng dập dờn, chẳng khác nào đang ở trong thủy tinh cung vậy. Hồ nước có vô số cá to, trong đó có rất nhiều cá chép bụng sọc, loại cá này hương vị ngon tuyệt có một khống hai, bình thường rất hiếm khi nhìn thấy những con to đến chừng này. Truyện "Ma Thổi Đèn " Nhưng lúc này tôi chẳng có thì giờ để nhớ lại hương vị thơm ngon của cá chép bụng sọc nữa, chỉ vội ngoi lên mặt nước để đến chỗ san đạo bên bờ nước tụ họp với Tuyền béo và Shirley Dương, nên ra sức đập hai tay quạt nước, bơi lên phía điều tay bơi chân đạp chán chê mà vẫn không leo đến nơi, lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở trong một dòng chảy ngầm dạng xoáy trôn ốc. Một cái dòng xoáy khổng lồ dẫn động toàn bộ dòng chảy ngầm trong hồ, không ngừng không nghỉ hút nước vào trong vì dưới đáy hồ có xoáy nước khổng lồ này cho nên dù thác nước suốt ngày đêm chảy xuống cũng khó mà khiến hồ đầy nước. bên dưới suối Bất Đông ở Khang Ba núi Côn Luân cũng có một xoáy nước lớn như thế này, nghe nói nó thông ra tận biển Đông ngoài xa vạn dặm. Cái xoáy nước trong hồ này rất có thể cũng là một hồ nước lớn ăn thông với vô số sông hồ biển lớn bị cuốn vào xoáy nước này e chẳng có ai nhặt thây cho tôi nữa. Nghĩ đến đây tôi không khỏi giật mình một cái vội lấy hét sức bơi ra bên ngoài xoáy nước. Nhưng càng dục tốc lại càng bất đạt, càng cuống quýt chân tay càng cứng đờ, không những không thể bơi ra ngoài, trái lại tôi còn bị dòng nước ngầm đẩy vào xoáy nước ở đấy hồ đẩy vào thêm vài lúc tôi nín thở chìm xuống nước mới chỉ mười mấy giây, không khí trong phổi vẫn còn duy trì dược một lúc nữa, nhưng nếu bị dòng chảy của xoáy nước hút vào thì chẳng mấy chốc sẽ đứt hơn và bị xoáy nước hút vào đã mất tự chủ, hoàn toàn không thể cưỡng lại sức hút ghê gớm của xoáy nước, chỉ chớp mắt dã bị dòng nước cuốn xuống đáy hồ, đướng lúc hoang mang bỗng thấy một đám cỏ rập rạm ở gần bên, đám cỏ này cũng bị dòng chảy rìa ngoài xoáy nước xô đẩy, ngả rạp cả về một phía. Đám cỏ nước ấy mọc trong một khe đá trên một tảng đá vừa lớn vừa dài, khe đá ấy rất hẹp, không thể xọc ngón tay nhìn thấy phao cứu mạng, tôi vội giơ tay nắm đám cỏ nước ấy, định tạm thời giữ vững thân mình, nhưng đúng như cái câu Tuyền béo thường nói, "đợi thằng Hiệu úy thắp nhang, thì thôi ông Bụt hàm răng chẳng còn". Chật vật lắm mới tóm được một nắm cỏ, nào ngờ đám cỏ lại bám rất nhiều trứng phù du trơn tuồn tuột, tôi đã vặn sức ghe gớm mà vẫn hụt nhắm kĩ đám cỏ đưa tay chụp bắt dăm bảy lần, xong vẫn không sao nắm được, mỗi lần chộp hụt, lòng lại như nặng trĩu thêm một chút , tôi bèn rút con dao lính dù kiểu Nga cắm vào khe đá mọc đầy cỏ nước, mũi dao hình móc câu cắm vào chỗ tiếp giáp giữa rễ cỏ và khe đá dài nằm dưới đáy nước hình như do con người đục đẽo mà thành, có lẽ bị rơi xuống đây từ thời xây mộ Hiến vương, vì nó quá nặng nên không bị dòng chảy ngầm cuốn vào xoáy nước. Cuối cùng cũng tìm được chỗ cố định thân mình, tôi không dám chần chừ thêm một chút nào nữa, vội bám vào tảng đá bò ra xa khỏi dòng nước, dần dần thoát khỏi sức hút của xoáy nhiên cảm thấy tay mình chạm vào thức gì đó lạnh toát rắn chắc, hình như là một lớp vỏ thép khắp bề mặt bị hoen gỉ lỗ chỗ. Nhờ ánh sáng trên mặt nước chập chờn rọi xuống, tôi thấy đầu tận cùng của tảng đá kề sát trụ tròn to nằm vật dưới đáy hồ, bên trên cỏ nước phủ đầy, những đàn cá nhỏ đang luồn lách trong đầu của trụ tròn hơi ghếch lên, đập vào vách tường đá dưới lòng hồ, không ngờ lại phá ra một cái hốc lớn, bên trong tối om như mực, hình như bên trong còn có một không gian khác. Tôi chợt hiểu rằng"Thì ra máy bay ném bom của người phi công chúng tôi chôn cất rơi xuống hồ này, bản thân anh ta nhảy dù xuống ven núi Gia Long, rồi chẳng may rơi đúng cỗ quan tài của vị chủ tế mắc kẹt chết oan ở bìa rừng rậm".Nhìn lại vách đá bị đầu máy bay đâm xuyên qua, thấy nơi hốc đá bị vỡ chập chờn ẩn hiện rất nhiều tượng các loại thú kì dị bằng đá. Chỗ đó vừa hay lại rơi đúng bên trên hồ nước, khớp với điện ngọc xây cất trên vách dựng đứng của Hiến vương, lẽ nào địa cung trong mộ Hiến cương đã bị máy bay đâm trúng mất rồi?Đã đến lúc tôi không thể nín thở được nữa, bèn vội mau chóng ngoi lên mặt nước để đổi hơi, vừa nhô đầu lên đã bị hàng vạn tia sáng cầu vòng sặc sỡ rung rinh chiếu rọi hoa cả mắt. Cái mũ leo núi đnag đội này tuy có lỗ thoát nước dùng khi lặn nhưng vẫn rất nặng, tôi đành gỡ nó hồ nước rộng hình phễu tựa như một công cụ khuếch âm khổng lồ của thiên nhiên, truyền đi truyền lại tiếng thác nước đổ, ầm ầm dội vang khắp cả vách núi, nhưng ở dưới này chẳng nghe thấy gì. Tôi thấy trên san đạo cao cao có hai bóng người đang chạy xuống rất nhanh, gặp đoạn nào bị thác nước phá hỏng, họ bèn bám lấy dây leo mà tụt xuống, thì ra chính là Tuyền béo và Shirley Dương,Tôi cầm mũ leo núi trong tay, nổi dập dềnh trên mặt nước, vẫy vẫy tay về phía họ. Quả nhiên Tuyền béo và Shirley Dương nhận ra tôi ngay tấp lự, cũng đứng trên san đạo vẫy tay ngẩng đầu nhìn, thấy vách đá xung quanh dựng đứng như được chặt đẽo bằng rìu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi của một kẻ rơi vào cảnh khốn cùng. Một đàn quái thú nửa sâu nửa người đang lui về phía cửa hang bên cạnh thác nước, rất có thể vì đây là khu chính của mộ Hiến vương, có đặc tuyến ngăn chặn sâu bọ cho nên chúng không chịu nổi, bèn chen nhau lùi trở lại. Khả năng thích ứng môi trường của luc quái thai này rất tốt, chẳng rõ chúng có quay lại không nữa, nhưng dù sao cũng có thể tạm thời bình tĩnh mà thở phào nhẹ nhõm một tiếng .Tôi giơ tay ra hiệu cho Shirley Dương và Tuyền béo đang ở trên san đạo, baoar không cần xuống đón, tôi có thể tự bò lên được, họ cứ lên minh lâu trên mộ Hiến vương trước chờ hình như hai người ấy không hiểu ý tôi, cứ vừa nhảy vừa gọi lại ra sức không ngớt chỉ trỏ hình như rất sốt ruột. Tuy không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn động tác của hai người cũng đủ để biết trong hồ có mối nguy hiểm đang tiềm phục đến gần tôi. Ngay lập tức tôi vội lao vút đi với tốc độ của vận động viên bơi lội, nhanh chóng bới về phía san đạo cạnh hồ béo và Shirley Dương thấy tôi đã hiểu ý, bèn đi xuống dưới san đạo, Tuyền béo vốn sợ độ cao nên chỉ có thể đi từng bước theo các bậc thang, gặp chỗ bị đứt gãy cậuc hàng lên mông tuột xuống, còn Shirley Dương gần như nhảy xuống theo từng tang, hai người họ càng vội vã tôi càng hiểu rõ tình cảnh của mình đang nguy hiểm tới chừng may tôi đang ở rất gần san đạo bên bờ hồ ấy nên chỉ chốc lát đã tới nơi, đã mệt rã rời, đành dốc nốt chút sức lực cuối cùng bò lên bậc đá. Nhìn xuống hồ nước biếc xanh thấy mặt hồ phẳng lặng như gương chỉ có những vòng sóng nước lan ra từ chỗ thác nước phía đối diện, cùng lắm cũng chỉ thấy xác đầu lìa ruột đứt của con quái nhi bị bắn chết rơi xuống hồ, chắc đều bị cuốn vào xoáy nước dưới đó Dương đã xuống đến nơi, thấy tôi không sao cả mới yên tâm phần nào. Tôi định hỏi xem chuyện là thế nào, nhưng tiếng nước réo ầm ầm, không thể trao đổi gì được. Tôi bèn chỉ lên bảo đỉnh mộ Hiến vương trên vách núi ngất cao, ở trên đó có vẻ tương đối an nhìn lên, thấy cung điện chon von trên vách đá hiểm trở ngất cao dang tỏa ra muôn ánh sáng kì lạ trong màn hơi nước bảy màu, như mộng ảo lại như hiện thực, nhất thời cũng chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, bèn co chân bước lên san đạo ngàn năm, tiến về phía cung điện trên nhớ đến vẻ lo lắng hoang mang của hai người, tôi buột miệng hỏi luôn. Shirley Dương trả lời" Chúng tôi nhìn thấy ở giữa hồ nước có một móng vuốt quái dị khổng lồ to cỡ căn nhà, lúc đó anh đang ở ngay bên cạnh cái vuốt ấy, nó có thể nắm lấy anh bất cứ lúc nào, cho nên chúng tôi mới vội xuống để ứng cứu".Tại sao khi ấy tôi đang ở dưới nước mà không nhìn thấy gì cả? Tôi bèn nhìn xuống, ngoài trừ các vùng bên rìa có hàng loạt thác nước, còn lại chỉ thấy mặt hồ xanh biếc sâu thẳm rất êm đềm tĩnh lặng, nét yên bình sâu thẳm đến dị thường của nó đã quá đủ để khiến tinh thần người ta cách vợi, chúng tôi đứng ở trên cao này có thể nhìn rõ những đàn cá đang đan nhau bơi lội trong kĩ lại có thể thấy những rách hốc nhấp nhô dưới đáy hồ, kể cả xác máy bay ném bom của Mỹ bị rơi xuống đáy nước, các đường nét đều lờ mờ trông thấy được. Ở giữa hồ có một vòng tròn đen đen, có lẽ đó chính là cái xoáy nước suýt nữa đã nhấn chìm tôi. Phía bên ngoài của cái hốc xoáy ấy nhô ra vài khối hình chóp cong cong ngắn dài lớn nhỏ khác nhau, vừa hay thành một vòng vây quanh cái xoáy từ trên cao xuống thật chẳng khác nào một bộ móng vuốt quái thú khổng lồ đang đỡ lấy xoáy nhìn đến ngẩn cả người ra, trong lòng không ngừng day đi day lại thầm nhủ" Bộ móng vuốt khổng lồ này bố trí vừa khéo nằm ngay bên rìa xoáy nước, chẳng lẽ nó được cố ý tạo ra khi xây mộ Hiến vương?"Thấy tôi cứ đứng mãi không đi, Tuyền béo luôn miệng giục giã, tôi đành gác lại không nghĩ thêm nữa, tiếp tục đi trên san dạo tựa như thang mây lên trời, bước lên cao được vài bước tôi chợt nhớ ra, đúng rồi, Shirley Dương từng nói địa hình kiểu hình phễu này hơi giống cái động quỷ không đáy ở dưới núi thần bèn vừa đi vừa kể ngắn gọn những điều mình thấy ở dưới đáy hồ cho Shirley Dương, rồi nói thêm" Cái xoáy nước ở dưới hồ đó có vài điểm nào đấy trùng với viên Mộc Trần châu chúng ta đang muốn tìm. Vuốt thú vây quanh hố sâu nơi đáy nước hình như là do con người tạo nên, điều này chứng tỏ đáy hồ cũng là một phần của mộ Hiến vương này".Shirley Dương gật đầu" Hồ nước xanh thẳm này chắc chắn là có nhiều điểm kì quái, nhưng dưới đó cỏ nước rậm rì, chỉ dựa vào sức ba chúng ta e khó lòng xem xét cho rõ tình hình bên dưới, chỉ còn cách đứng trên cao quan sát địa thế lồi lõm mà đoán bừa vậy".Chúng tôi lại nói về chiếc máy bay rơi dưới đáy nước, tôi tả lại đại khái hình thù của nó, Shirley Dương liền bảo có thể nó là máy bay ném bom tầm xa máy bay rơi chắc chắn có liên quan đến hai tảng vẫn thạch xuất hiện nới cửa vào trùng cốc.; Các tảng vẫn thạch ấy vốn là một khối thiên thạch, thậm chí còn có vài tảng khác nữa, lấy hang hồ lô làm trung tâm, tạo thành một vòng bao bọc xung miền rừng rậm này, thật khó tìm ra được tất cả chúng ở chỗ nào. Tín hiệu nhiễu sóng điện tử mà các tảng vẫn thạch phát ra vốn đã mạnh lại bị thần vật trấn cốc trong động hồ lô, cũng tức là con cóc ba chân màu xanh lam quái dị đặt trong thiềm cung kia khuếch liệu làm con cóc quái dị ấy hết sức đặc biệt, có thể là một loại một khoáng thạch bị nung nén chặt chứa nhiều radium cùng các kim loại hiếm với những hạt quark và hạt siêu quark. Những vật chất này kích thích thiên thạch có bức xạ điện tử khiến các thiết bị điện tử mất chính xác, thậm chí tác động đến hệ thống hướng dẫn sinh học của một số loài chim di cư theo mùa, làm chúng rơi xuống khi bay qua bầu trời Trùng Dương cho rằng chính loại khoáng thạch đỏ hiếm thấy này bản thân đã có bưc xạ rất mạnh. Có thể ban đầu nó đã nằm sẵn trong cánh rừng già cổ xưa thuộc kỉ Tam Điệp, trong đợt đại họa biến rừng già trở thành hóa thạch, nó bị nhiệt độ cao nung nóng, nên đã sản sinh ra càng nhiều vật chất phóng xạ, hình thành nên những khối nham chồng chất màu đỏ sẫm hơi trong ở xung quanh, đồng thời khiến cái hang có hình dạng như quả hồ chí ngay con sâu bất tử kia, cũng nhờ vậy nên mới thoát được trận đại họa hủy diệt ấy, nếu không dù con sâu ấy có sức sống mãnh liệt đến đâu cũng không thích ứng nổi với sự thay đổi hàm lượng ô xy trong không khí. Môi trường đặc biệt xung quanh khoáng vật cổ giúp con sâu sống leo lắt đến tận ngày nay, ta cũng có thể khẳng định đám đông côn trùng và thực vật khổng lồ hình thành được trong hang động cũng là vì chịu ảnh hưởng lâu dài của tôi vừa đi vừa bàn bạc, gắng tổng hợp các hiện tượng rồi so sánh phần tích, kết hợp với suy luận chủ quan, các thông tin rời rạc rối mù dần dần được hệ thống lại thành một đường Dương đã hạ quyết tâm bổ sung một nhiệm vụ cho hành động lần này hủy diệt thần khí trong núi Già vật chất có phóng xạ này rất không ổn định, lúc mạnh lúc yếu, có thể thời kì Thế chiến II là khoảng thời gian các nguyên tố phóng xạ hoạt động tương đối mạnh, cho nên xác máy bay mà chúng tôi nhìn thấy đều thuộc khoảng thời gian đó. Tuy nhiên, căn cứ vào mức độ ảnh hưởng tới các thiết bị điện tử của chúng tôi, thì gần đây vật chất này dã bắt đầu hoạt động trở lại. Thời nay khác với thời xưa, giao Thông trên không ngày càng phát triển, để tránh xảy ra những thảm kịch, có lẽ chúng tôi phải mạo hiểm trở lại hang động kia tìm cách phá tan thần khí bỗng nhớ đến mấy lời chép ở đằng sau tấm bản đồ da người, bèn bảo Tuyền béo lấy bản đồ ra xem, thấy trong phần chú thích về mộ Hiến Vương có một đoạn dài như sau" Hồn hỡi mênh mang về đâu tả, u huyền nước biếc hiện chân hình. Núi rồng chọc thủng mấy xanh, hang bọ thâm sâu hun hút, trải dài ngàn vạn dặm, xa cách cõi trời người, sông kia ba nhánh ngời ngời, rừng nọ muôn cây rậm rạp, mỗi vẻ thiên nhiên tươi đẹp, giữ yên hình thế vĩnh hằng. Trấn giữ giữa trời một đẩm rồng, khắp nơi hòa quyện thấy tương thông, thấp thoáng huyền bề vậy huynh báu, thâm u ảo diệu giấu bên trong. Thấp thoáng, tức có mà lại không, huyền hồ, như không mà lại có, hình trạng ấy như sữa trong bát, như nhạn trong mấy, như đường vẩn khói bay, như rắn luồn bụi cỏ. Tiên khí vận hành trong đó, mờ ảo giấu mình, đất này cát thế hiện hình, liệt hàng đệ nhất. Hiền vương xa khuất, táng ở đầm rồng, thân xác hóa hư không, hồn thiêng về thiên giới, long huân là chốn vô hình, nếu không phải thiên băng thì người ngoài khó mà phá được vậy".Những câu chữ phía sau tầm bản đồ da người ghi rằng mộ Hiến vương đặt ở một nơi tiên huyệt tuyệt vời, câu cuối cùng thì khá bất ngờ khi nhắc đến "thiên băng". Chúng tôi không thể hiểu ý là gì, thậm chí còn đoán rằng có khả năng phải chờ đến những thời điểm đặc thù kiểu như sao băng xẹt qua mới có cơ hội tiến vào huyền cung mộ Hiến vương, nhưng từ lúc vào núi Già Long đến giờ trông thấy khá nhiều xác máy bay rơi, có lẽ từ "thiên băng ấy ám chỉ việc máy bay rơi húc vỡ tường mộ cũng nên. Truyện "Ma Thổi Đèn " Trước đây tôi không cho rằng trên đời này có "tiên huyệt" thật sự, cảm thấy đó là người ta đã nói quá lên, cường điệu hóa để hù dọa nhau, vì ngay cả trong "Thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật" cũng viết rằng huyệt thần tiên không thể gặp không thể cầu, mà chỉ tồn tạo trong lý thuyết mà thôi. Truyện "Ma Thổi Đèn " Trên thực tế đương nhiên không thể có việc cả trăm cầu vồng nước bảy sắc cùng tập trung tại một chỗ ngàn năm không tan biến, nhưng có đi vào tận nơi này mới biết, thì ra giai cấp thống trọ vẫn có thể làm được bất cứ điều gì ngoài trường sinh bất tử. Hiến vương đã thay đổi địa thế, tạo ra vùng "long huân" này. Xét từ góc độ phong thủy học, "long huân" tức là mọt vùng ranh giới rõ rệt nằm giữa hai khí âm dương trong và đục, đường ranh giới này không phải là một vùng hòa trộn đan xen ,mà thực ra nó giống như trạng thái hỗn độn khi trời đất chưa được phân chia, cũng như ngươi ta thường nói là "thấp một ly là nước, cao một thước là hơi". Long huân "không cao không thấp", không phải nước cũng không phải hơi, mà là ánh sáng, thứ ánh sáng cầu vòng nhưng tụ có hình nhưng không có chất, ngàn năm bất Shirley Dương nói gần khu vựa này có khoáng vật chứa chất phóng xạ đặc biệt kia, tôi mới nghĩ ra rằng, chính thứ đá này đã làm gia tăng các điện tích âm trong Trùng cốc, thanh ra nơi này gần như không mây không mưa, khiến cho hơi bốc ra từ thác nước khó bay lên được, cứ lơ lửng trên hình phễu khổng lồ màu xanh bích ngọc, tạo nên một tang "long huân" chỉ có trong truyền thuyết, thì ra tất cả chỉ là một hiện tượng quang học nhân đi vừa nói chúng tôi đã xuyên qua long huân bên dưới thiên cung, trước kia thường nghĩ rằng cầu vòng phải xa tít tận chân trời, lúc này đây chúng tôi lại đang đi qua nó, cảm giác như đi trong một tòa ảo ảnh mênh mang, bản thân đã hóa thành ba bất giác đưa tay ra sờ những làn sáng bảy màu xung quanh, đương nhiên là không sờ thấy gì. Ai cũng cười ngây ngô như đứa trẻ, và bỗng nhiên này ra một ý nghĩ kì quái nếu đây là nơi cõi mộng thì tốt nhất là chẳng nên tỉnh mộng làm nhiên quầng sáng bảy sắc này rất mỏng manh, cảm giác kì diệu thoáng chốc đã tan biến, chúng tôi chồn chân mỏi ngối đi trên san đạo quanh co hơn một tiếng đồng hồ mới đến được trước cửa điện của thiên chỉ tay vào cửa điện phía trước nói với Shirley Dương và Tuyền béo " Nếu thiên băng chính là chỉ những chiếc máy bay gặp nạn, vậy tôi nghĩ thế là khá phù hợp rồi. Vách đá dưới hồ nước bị đầu máy bay rơi thụi vào thành một cái hang to, chỉ hiềm không rõ đó có phải là huyền cung hay không. Mô kim Hiệu úy có thể phân kim định huyệt, nhưng không thể xác định được quy mô của mộ thần tiên. Tuy nhiên chúng ta cứ sục sạo trên đỉnh mộ theo kiểu cuốn chiếu thì cũng chẳng lo không rõ ngọn ngành, bên trong hẳn là phải chứa đựng nhiều điều bí mật" NHẬT KÍ 17TIẾP THEOEELONGPhantom1340 typeThi thể Seegen nằm trong miệng ống giờ sau khi Boon báo hung tin. Mình, Boon, Yorn và Kasha đứng nhìn xuống Lữ khách quá cố của Eelong. Seegen là một con mèo to lớn. Lông xám, lốm đốm trắng. Kể cả khi ông đã chết, mình vẫn có thể bảo đây từng là một sinh vật đáng kiêng nể. Nhưng hết rồi. Tất cả im lìm đứng, chờ Kasha lên tiếng trước. Mình liếc nhìn cô. Nước mắt lưng tròng, nhưng Kasha thật cứng rắn, không suy sụp, khóc lóc. Cô hỏi-Chú Yorn, cha tôi chết thế nào?Con mèo già thở dài-Chú không biết. Như chú đã nói, ông ấy tới Trái Đất Thứ Hai để tìm Pendragon. Khi trở lại qua ống dẫn, ông ấy chết. Chuyện gì xảy ra tại đó, chú không kiểm tra dấu vết thương tích, nhưng không thấy gì. Kasha nhìn mình, nói-Cậu bảo, ở chỗ cậu, klee bị đối xử như gar. Vậy thì chuyện gì đã có thể xảy ra?-Tôi chỉ có thể đoán, nếu Seegen xuất hiện tại thị trấn quê tôi, người ta sẽ cố bắt ông. Có thể là bắn một phát thuốc mê để làm ông ấy ngủ. Phương cách cuối cùng, nguy hiểm hơn, là bắn bằng súng. Nhưng không có vết thương, nên tôi nghĩ là Seegen không bị chết Trên Trái Đất Thứ cố kềm cảm xúc-Nhưng lúc đi khỏi đây cha tôi còn khỏe, bây giờ thì ông đã tội nghiệp Kasha. Mình biết cảm giác mất một người thân yêu là như thế nào. Và mình cũng biết chuyện gì đang chờ đợi cô phía ân cần nói-Kasha, tôi không biết vì sao cha cô chết. Tôi cũng biết cô không tin vào cuộc chiến chống Saint Dane, nhưng tôi thề với cô, đó là chuyện thật. Cái chết của cha cô là một minh xuống, mình nhẹ nhàng gỡ sợi dây khỏi cổ Seegen. Đong đưa trong vòng dây là cái nhẫn Lữ khách của ông. Mình đưa lên cho Kasha thấy, rồi nói-Bây giờ cô đã là Lữ khách của Eelong. Tôi không yêu cầu cô thay đổi niềm tin, nhưng tôi yêu cầu cô hãy giúp chúng tôi ngăn chặn Saint sao lại là tôi?-Vì đó là ước nguyện của cha cô, và tôi bảo đảm là Saint Dane có liên quan tới cái chết của ông. Nếu cô muốn đòi công lý, hãy tham gia cùng chúng nhìn cái nhẫn, rồi nhìn Yorn. Yorn khẽ gật đầu khuyến khích. Cô nhìn Boon. Boon đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt. Kasha ngập ngừng đưa tay cầm lấy nhẫn, quan sát mặt đá xám và những ký hiệu chung quanh. Cô nói-Tôi tin vào những gì tôi có thể thấy. Pendragon, tất cả những gì tôi đã nghe về cậu, phải cần xét lại. Nhưng cái chết của cha tôi là một sự thật hiển mình soi mói, Kasha tiếp-Những gì tôi làm là làm vì cha tôi. Không phải vì cậu. Không vì chú Yorn hay Boon hay vì bất kỳ nhiệm vụ sai lầm nào. Miễn là cậu hiểu điều đó, tôi sẽ trả lời ngắn gọn thái độ khinh thường, Kasha thả cái nhẫn rơi xuống đất, nói-Nhưng tôi không là một Lữ và Yorn ngước nhìn, chờ phản ứng của mình. Không hề tự ái, mình tỉnh bơ cúi nhặt cái nhẫn, bảo-Tùy phủi bụi bám trên nhẫn rồi cộng thêm vào hai cái nhẫn đang đeo trên khoảnh khắc căng thẳng. Rồi Yorn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng-Seegen là bạn thân nhất của tôi, tôi là phụ tá cho ông ấy. Tuy đã già, nhưng tôi có thể vẫn còn hữu nói-Đúng tiếp-Tốt. Vậy thì trước hết, chúng ta hãy chăm lo cho thi hài của Seegen. Sau đó chúng ta mới có thể chú tâm vào vấn đề Saint cả cố gắng đưa thi hài Seegen dưới hang động lên chiếc xe zenzen kéo, đang chờ ở bên ngoài. Vì biết phải chuyển xác về, nên chúng tôi đã đến đây bằng chiếc xe này. Tụi mình nhẹ nhàng đặt xác con mèo to lớn lên xe, phủ lên một tấm mền, rồi bắt đầu chuyến đi dài trở lại hỏi-Có làm lễ tưởng niệm và chôn cất không?Yorn cắt nghĩa-Lễ thì có. Nhưng trên Eelong, chúng tôi không chôn. Thi hài sẽ được thiêu để phòng ngừa loài tang ăn thịt nhắc-Như bàn tay của Gunny vậy nói thêm-Ừ, bàn tay của Gunny. Tôi lấy làm lạ, ông ta bị tấn công như vậy mà sao còn tìm được bàn tay đó chứ. Cứ tưởng là lũ tang sẽ ngấu nghiến hết mèo già lặng lẽ cúi đầu, như thể câu chuyện chỉ gây thêm bức xúc. Mình cũng cảm thấy vậy. Toàn bộ đề tài này thật buồn và tàn bạo. Cho đến hết chuyến đi, không ai nói năng gì. Càng tốt, vì mình còn phải lo ngó chừng lũ quái tang. Rất may là tụi mình đã không gặp con tang nào. Mình mừng vì chút may mắn đó, vì gần đây dường như mình chỉ toàn gặp chuyện không tới Leeandra, mình ở lại nhà Kasha, trong khi họ tiếp tục hộ tống thi hài Seegen. Mình cũng muốn đi, nhưng tất cả đều thấy là rất khó giải thích, vì sao mình – một gar – lại có mặt tại đó. Vì vậy mình có thời gian suy nghĩ, ăn một chút và viết nhật ký này. Nhưng mình không viết được nhiều. Vừa bắt đầu viết, mình đã lơ mơ ngủ thiếp đi. Cơ thể mình rã rời mệt mỏi quá rồi. Khi buông cây bút và nhắm mắt nghĩ ngơi, điều cuối cùng mình nhớ là đang ban ngày. Điều tiếp theo mình biết là trời đã tối, và mình đang nhìn lên Boon đang rối rít lay gọi-Pendragon. Cậu phải tới đây!Mình lơ mơ hỏi-Hả? Cái gì?-Kasha bảo cậu phải tới sao? Chuyện gì vậy?Mình hỏi, cố khởi động trí não. Nó nắm tay, kéo mình đứng dậy-Chuyện Nước tỉnh ngủ ngay. Không chờ mình, Boon chạy ra khỏi nhà cây, mình phóng theo. Hai đứa chạy qua nhiều cầu treo. Nó không xích tay mình và mình cũng không nhắc. Ban đêm, chung quanh không nhiều klee dòm ngó. Vừa chạy, mình vừa hỏi-Đi đâu?-Kasha có nhiều bạn trong chính phủ. Vì vậy cô ấy đã tìm ra nơi điều tra viên tra thẩm tra gar về Nước Đen. Lẹ vời. Mới làm Lữ khách có một lúc mà Kasha đã giúp được tụi mình rồi. Mình rất muốn biết về Nước Đen, không vì đó là một truyền thuyết thú vị, mà vì klee tỏ ra quá quan tâm. Mấy phút sau, tụi mình đến cái cây có Hội Đồng Klee. Boon đưa mình vào một thang máy trong lòng cây, lên cao hơn lần trước thì thầm-Im lặng. Chúng ta không được phép tới đây theo một lối vòng quanh cây, tụi mình bước qua một khung cửa. Bên trong là một hành lang tối, chạy vòng bên trong thân cây. Lẳng lặng rảo bước cho tới khi hai đứa gặp... Kasha. Cô ta đang ló ra từ một cửa sổ nhỏ ở giữa cây. Boon oang oang-Chúng tôi tới rồi vội “suỵt” một tiếng. Mình thì thầm hỏi cô ta-Chuyện gì vậy?Rồi mình tiến lại một ô cửa nhỏ, nhưng bị Kasha giữ lại. Cô cảnh báo-Cậu cần sửa soạn tinh thần khi nhìn chuyện này. Những gì sắp thấy không làm cậu thích Tôi nghe đang tra khảo gar. Tôi e nó sẽ chết, nếu không khai ra những điều họ muốn muốn biết gì?-Họ muốn biết Nước Đen ở là có thật sao?Boon hỏi hơi lớn. Nó vội che bàn tay lông lá lên miệng, nhún vai biết lỗi. Kasha nói-Hình như các điều tra viên nghĩ thế. Cậu sẵn sàng chưa? trả lời, hít một hơi, rồi dòm qua lỗ hổng. Choáng váng, mình chưa sẵn sàng một tí mình đang ở trên cao, nhìn xuống qua những khe hở gần trần. Đây là vùng quan sát tốt dành cho những người không đủ sức chịu đựng để nhìn quá cận cảnh những gì đang diễn ra bên dưới. Mình ở trong số đó. Bên dưới là một phòng rộng với một cái bàn kê chính giữa. Bị trói chặt vào bàn là gar mà mình nhớ đã bị bắt ra khỏi phòng giam. Ruột mình quặn thắt khi thấy ngực và cánh tay anh ta đầy những vết rách tứa máu. Có hai klee đang ở trong phòng. Một tên cầm sợi dây da quất đen đét lên thân hình gar. Con người khốn khổ đó rú lên đau đớn. Những lằn roi xé những vết cắt đầm đìa máu trên ngực anh ta. Trước đây chưa bao giờ mình thấy một cảnh tàn nhẫn như thế này, và mong sao sẽ không bao giờ thấy lại klee bình thản nói-Khai ra Nước Đen ở đâu, mi sẽ không bị đánh rên rỉ nhưng không trả lời. Nếu biết Nước Đen ở đâu, anh ta cũng sẽ không thì thầm hỏi Kasha-Luật pháp không chống lại vụ này sao?-À... không. Chúng là loài vật, không được luật pháp bảo vệ như không la lớn, mình tức giận thì thầm-Họ không là thú vật. Thậm chí dù họ có là loài vật cũng không thể hành hạ họ như vậy bỗng ú ớ-Kìa kìa... Cảnh này còn đáng chú ý hơn nhìn lại xuống phòng tra tấn. Nhưng mình chỉ hơi ngạc nhiên. Những gì nhìn thấy, làm mình tỉnh táo và củng cố thêm sự quan tâm của mình vào Nước Đen Bước gần lại gar tù nhân, chính là klee tên rít lên nho nhỏ-Saint thì thầm-Không. Đó là Timber trong Hội Đồng rời mắt khỏi con quỉ Lữ khách, mình bảo-Đó chính là điều hắn muốn cô nghĩ thế. Tôi đã cố nói cho cô hiểu trước đó. Hắn có thể biến thành bất cứ thứ gì hắn không giải thích thêm. Đây không phải lúc dạy Kasha về những phương pháp ma quỉ của Siant Dane. Dưới kia, hai klee đã lùi xa nạn nhân, nhường cho Saint Dane tiến tới. Timber đưa một vật gần mắt gar khốn khổ, giọng nhẹ nhàng thân mật, hỏi-Cái gì đây?Đó là một trong những cái hộp nhỏ bằng mã não. Mình biết vật này có liên quan tới Nước Đen, nhưng không hiểu là như thế nào. Saint Dane cũng vậy. Nhưng đây là thứ quan trọng đủ để hắn phải tra khảo gar khi nói với gar như dỗ dành-Cho ta biết cái này là gì, mi sẽ không bị đau đớn mắt gar thật dữ dội. Dù từ trên cao, mình vẫn thấy rõ anh ta run lẩy bẩy. Với anh ta, nói với Timber điều hắn muốn biết là chuyện dễ, nhưng anh ta vẫn im lặng. Can đảm cúi sát gar hỏi-Nói đi, bao giờ tụi bây về nhà?Một điều kỳ lạ xảy ra. Vừa nghe tiếng “nhà”, dường như bao đớn đau tan biến hết khỏi gar. Nó làm anh ta bình thản lại. Nhìn thẳng Timber, anh ta phá lên cười. Cười vào mặt hắn. Dù “nhà” là gì, nó cho anh sức mạnh để châm chọc Timber. Một thái độ hỗn xược, nhưng không khôn ngoan. Saint Dane không thích bị giỡn mặt. Những gì xảy ra sau đó, kể cả hai klee trong phòng tra tấn cũng phải kinh tức giận ra lệnh-Khai bỗng tắt ngay tiếng cười, cứng đờ người. Anh ta kinh ngạc nhìn sững Timber. Bốn mắt gặp nhau, và anh ta từ từ oằn lưng như đang cố chống lại một trọng lượng nặng nề. Hai klee kia nhìn nhau bối rối. Chúng không biết chuyện gì đang xảy hỏi-Chuyện gì thế?Mình buồn rầu nói-Do Saint Dane. Hắn đang gây ra chuyện khốn khổ cố căng những sợi dây cột anh ta vào băng ghế. Toàn thân anh ta đỏ lên vì quá ráng sức. Người anh ta bật lên khỏi mặt bàn, bất chấp sức hấp dẫn trọng mất bình tĩnh, gầm lên-Nói ngay, cái này là gì?Gar đau đớn rú lên. Hai klee giật lùi ra xa. Mình tin chắc, chúng chưa từng thấy cảnh tượng nào giống thế này. Không muốn nhìn, mình vẫn cứ phải nhìn. Kasha cũng vậy. Đây là bài học đầu tiên của cô về sự thâm độc của Saint Dane. Sau cùng từ cuống họng gar thoát ra một tiếng đầy thống khổ. Mình nghe một tiếng rắc rợn người. Anh ta rũ ra, rơi lại xuống trong hai tên klee sờ vào cổ hắn, kiểm tra, rồi hoang mang hỏi-Sao lại xảy ra chuyện này? Nó chết phẫn nộ gầm lên. Nắm cổ họng một klee, hắn la lớn-Phải tìm ra mục đích của những cái hộp này là gì. Nếu không, chính mi sẽ là kẻ phải lên bàn sau klee khiếp đảm lắp bắp-Dạ... dạ quăng tên klee sang một bên, tức bực ra khỏi phòng. Mình quay lại nhìn Kasha. Cô run rẩy. Boon gập người xuống, cố giữ cho giọng không run, nói với Kasha-Chúc mừng tới thế giới thần tiên của Saint Dane. Đã đủ là thật với cô chưa?Kasha lùi lại một bước, tằng hắng, cố bình tĩnh nhưng giọng vẫn run-Cần phải tới nhà cha tôi ngay. Mời cậu cùng đi. Có thể chúng ta sẽ tìm ra vài điều có ích tại nói ngay, vì cũng đang muốn ra khỏi nơi này. Mình đang run lên và ướt đẫm mồ hôi. Mùi Boon ói mửa cũng không thơm tho gì mấy. Tụi mình vội vã ra khỏi cây, lên đường tới mạn bên kia của Leeandra, tới nhà ông Seegen. Không ai nói năng gì. Mình nghĩ, tất cả đều bị sốc. Mình thì sốc thật sự. Không biết sau khi được thấy cảnh ghê khiếp đó, Boon còn hăng hái nhào vào cuộc chiến với Saint Dane nữa không. Khi tụi mình tới ngôi nhà cây của Seegen, đã thấy Yorn đang chờ bên ngoài. Kasha hỏi-Chú Yorn, làm gì ngoài này vậy?Con mèo già trả lời-Chú không muốn vào trong khi cháu chưa vẩn. Chú như gia đình cười ủ rũ. Mất Seegen, gia đình họ nhỏ lại. Tất cả cùng bước vào. Mình thấy nơi này sắp đặt giống như nhà kêu lên với Yorn-Ông không thể tin nổi là tụi này vừa được thấy gì đâu. Các điều tra viên đã tra khảo một gar, để tìm hiểu Nước Đen ở kinh ngạc hỏi-Nước Đen? Seegen cũng nói tới Nước Đen. Có vẻ như ông tin là có bảo-Tụi gar cũng nói thêm-Cả Saint Dane càng kinh ngạc hơn-Saint Dane? Nó ở đó? Với các điều tra viên?Mình trả lời-Đúng thế. Hắn đội lốt một klee tên buồn bã lắc đầu-Boon đã nói với tôi chuyện đó. Nghĩ tới việc nó luồn lách vào Hội Đồng Klee mà sợ thật. Sao nó lại quan tâm tới Nước Đen?Mình bảo-Đó chính là điều tôi muốn không nói gì. Cô chỉ hết nhìn mình lại nhìn Yorn, cố hiểu mọi hỏi-Những cái hộp màu nâu của gar là gì? Saint Dane thật sự quan tâm tới mấy cái hộp bảo Kasha-Có thể cha cháu có câu trả Bây giờ tới mình bối rối-Ông nói sao?Kasha lấy từ trong áo ra một chìa khóa nhỏ bằng gỗ, nói-Lần cuối cùng gặp cha tôi, ông đã đưa cho tôi cái này. Ông bảo, nếu có bất cứ chuyện gì xảy đến cho ông, tôi cần phải sử dụng nó bếp, Kasha kéo một cái bàn, để lộ ra một ghế dài đục vào vách. Cô lần tay xuống dưới ghế tìm, cho đến khi gặp một lỗ cắt nghĩa-Đây là nơi cha tôi giữ những vật sở hữu quí giá cắm chìa vào ổ, rồi vặn. Mình nghe tiếng lách cách. Kasha nâng mặt ghế lên. Bên dưới là một bọng trắng. Bên trong chỉ có một vật. Đó là cái hộp cỡ bằng hộp nữ trang của má mình. Mình định hỏi sao đồ quí giá của Seegen chỉ có bấy nhiêu, nhưng thấy sẽ không được lịch sự lắm. Kasha lấy hộp ra, hạ mặt ghế xuống, rồi đặt cái hộp nhỏ đó lên bàn. Trên nắp hộp có một mảnh giấy xếp gọn. Kasha mở ra đọc lớn “Dành cho Kasha, con gái tôi.”Boon kêu lên-Của cô bối rối nhìn tụi mình, rồi mở hộp. Lấy ra một thư nữa để trên cùng, cô đọc thầm. Mắt Kasha ngân ngấn lệ. Tụi mình im lặng. Kasha khịt mũi, đứng thẳng lại, quay nhìn tụi mình, nói-Tất cả nên cùng cô đọc lớn lá thư.“Kasha yêu quí của cha, nếu con đang đọc thư này, thì cũng có nghĩa là cha đã chết. Xin con đừng đau buồn vì cha. Đây là... chuyện phải thế thôi. Cha biết con không tin vào Lữ khách và nhiệm vụ của chúng ta. Cha không trách con. Nhưng cha e là con sẽ sớm phát hiện ra, tất cả đều là sự thật. Eelong đang gặp nguy hiểm trầm trọng. Nếu Saint Dane thành công trong âm mưu tiêu diệt gar, thì quê hương chúng ta sẽ tan tành. Tuy thật khó tin, nhưng sự tiêu hủy Eelong chỉ là một thảm họa nhỏ khi so sánh với những gì theo sau. Không thể để cho Saint Dane thành công. Nếu con quyết định không là một Lữ khách, như định mệnh đã an bài, cha sẽ thông cảm. Đó là lỗi của cha. Cha đã không làm đủ, để sửa soạn cho con đón nhận nhiệm vụ này. Nhưng cha sẽ yêu cầu con một điều. Sẽ có ngày một gar tới đây, tên anh ta là Pendragon...Kasha nhìn mình. Mình lặng lẽ nhìn lại, dù muốn la lên “Đọc tiếp đi!”Cô đọc tiếp“Hãy chia sẽ với anh ta những gì chứa trong hộp này. Ước gì cha biết nhiều hơn nữa về mưu đồ ma quỉ của Saint Dane, nhưng xin lỗi vì cha đã không làm được. Đây là tất cả những gì cha đã khám phá ra Truyền thuyết Nước Đen của gar là có thật. Nó tồn tại. Cha biết, vì cha đã tới đó.”Oaaa! Đó mới là cú sốc thật sự lá thư này gây ra. Tất cả tụi mình nhìn nhau, rồi Kasha đọc tiếp“Cha tin, Nước Đen là tâm điểm đối với kế hoạch của Saint Dane. Lữ khách tên Gunny cũng tin như vậy. Ông ta đang chờ Pendragon tại Nước Đen.”Mình đứng thẳng lên. Tim đập rộn ràng. Ông Gunny còn sống.“Cha cần con giúp Pendragon tới Nước Đen. Đây là điều cha thỉnh cầu con. Xin con hãy tôn trọng lời cha. Cha hãnh diện vì con, con gái ạ, nhưng còn hơn thế nữa, cha yêu thương con.”Kasha buông thấp lá thư. Không ai nói được lời nào. Từ cõi chết, Seegen đã hoàn tất nhiệm vụ một Lữ khách của ông. Ý nghĩ đầu tiên của mình là ước gì đã được quen biết ông. Ý nghĩ thứ hai đến từ tiếng nói của Boon-Vậy thì, trong hộp có gì?Kasha lấy từ trong hộp ra một tờ giấy nữa. Cô nhìn trừng trứng một lúc, như không tin nổi những gì đang thấy. Mình hỏi nhỏ-Kasha, cái gì vậy?Cô đưa tờ giấy cho mình. Mình thấy toàn những con số và ký hiệu viết tay khó hiểu. Mình nói-Tôi không giật tờ giấy, liếc sơ, và mỉm cười-Có thể là thế sao?Kasha đáp-Tôi nghĩ rất muốn biết-Cái gì?Yorn nói-Đó là một bản đồ. Theo những gì Seegen đã viết, tôi có thể nói, đây là đường tới Nước reo lên-Daaa!Mình kinh ngạc đến ngộp thở. Chúng mình đã có một thứ mà Saint Dane đang thèm nhỏ dãi được chạm tay vào. Hay có thể nói cách khác, là được chạm vuốt vào. Hắn tra khảo và giết một gar, cố tìm ra đường tới Nước Đen, vậy mà bây giờ bản đồ nằm đây, ngay trong tay tụi bảo-Trong hộp còn lấy ra cuộn giấy được buộc bằng dây. Cô trải ra đọc “Nhật ký số một Eelong.”Mình kêu lên-Nhật ký của Seegen!Vậy là đầy đủ. Chúng mình được biết tất cả những gì Lữ khách tiền nhiệm đã phát hiện, được biết ông Gunny đang ở đâu, và đang tiến trước Saint Dane mấy bước. Từ khi hạ xuống Eelong, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy như đã có được một cơ hội chiến đấu. Nhưng còn một câu hỏi quan trọng cần lời giải đáp. Mình hỏi-Kasha, cô tính sao?Suy nghĩ một lúc, nhìn lại lá thư của cha, rồi Kasha nói-Tôi sẽ đưa cậu tới Nước Đen, chấm dứt nhật ký này tại đây. Bây giờ mình đã cảm thấy khá hơn, dù những gì đã trải qua trong chuồng thú đó sẽ mãi mãi còn trong tâm trí mình. Mình sẽ sử dụng ký ức đó làm sức mạnh cần thiết, giúp mình cứu gar khỏi bàn tay Saint Dane. Họ đã chịu đựng quá đủ rồi. Ngày mai, Kasha, Yorn và mình sẽ lên đường tới Nước Đen. Tụi mình quyết định để Boon ở lại Leeandra, để canh chừng những gì xảy ra với Saint Dane và Hội Đồng Klee. Hy vọng nó sẽ khám phá được nhiều điều về kế hoạch của họ đối với khép lại nhật ký này, với hy vọng Kasha sẽ có những quyết định đúng đắn. Mình sẽ phải trông mong vào cô ấy, nếu mọi chuyện trở nên gay go. Mà căn cứ vào những chuyện đã qua, thì mọi chuyện luôn luôn gay go. Khi nào viết lại cho hai bạn, mình sẽ báo tin về ông Gunny. Tin tốt lành, mình hy vọng ơn giữ gìn sức khỏe và nhớ tới mình. Và dù mình biết không cần phải nhắc hai bạn... đừng sử dụng ống dẫn. Vì không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai bạn làm DỨT NHẬT KÍ 17 Dò xét như thế còn mạnh hơn do hắn tự tìm kiếm, có thể biết được tất cả tình huống trong phạm vi không gian cấu thành của Lạc tiên tử thực lực không được, chắc có lẽ không quá mức xâm nhập, chỉ cần loại bỏ từng chút một mới có thể tìm được dấu vết để ý nghĩ này rất đơn giản nhưng khi áp dụng vô cùng khó khăn, hắn đã dò xét như thế bảy ngày, mấy lần suýt nữa rơi vào lỗ đen vô hình, dò xét không biết bao nhiêu ức vạn dặm, hắn vẫn không tìm thấy tung tích của Bích Lạc tiên Không có khả năng ah!- Ta đã tiến vào Vô Biên Thâm Uyên không dưới mấy tỷ dặm, dựa theo đạo lý, Bích Lạc tiên tử không có khả năng tiến vào sâu như lại, Nhiếp Vân cau mày suy độ và thực lực của hắn không phải Hoàng cảnh viên mãn có thể so sánh, liên tục dò xét mấy tỷ dặm, cho dù nàng tiến vào sớm hơn mấy ngày cũng không đi xa như Chẳng lẽ thật bị lỗ đen thôn phệ?Sắc mặt hắn khó mình tiến vào Vô Biên Thâm Uyên mới biết được nơi đây khủng bố, khắp nơi đều là mạch nước ngầm, lỗ đen, nếu như không phải không gian chi lực nạp vật thế giới tồn tại, gặp được nguy hiểm có thể thuấn di rời đi, cho dù là cường giả Đế cấp cũng phải rơi vào trong dù không biết trong lỗ đen là cái gì nhưng lại biết cực kỳ nguy Lạc tiên tử sẽ không rơi vào trong lỗ đen và hương tiêu ngọc vẫn ah?- Ân, đó là cái gì?Vào lúc đang suy nghĩ và tự hỏi, đột nhiên hắn cau mày, sau đó hắn biến mất, lúc này hắn xuất hiện trong một tinh Biên Thâm Uyên dùng lỗ đen, sương mù, đủ loại mạch nước và vô số ngôi sao cấu thànhĐó là tinh cầu trụi lủi, thể tích không tính lớn, đường kính chỉ mấy ngàn dặm, toàn thân đỏ sậm, mặt ngoài đầy bụi dẫn Nhiếp Vân tự nhiên không phải bụi đất, mà là trên bụi đất có dấu chân lan tràn!- Không phải dấu chân nhân loại!Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân biết không phải do nhân loại lưu chân này rất lớn, mỗi dấu chân đều rộng vài thước, hơn nữa lõm vào rất Chẳng lẽ trong... Vô Biên Thâm Uyên còn có sinh mạng tồn tại?Nhiếp Vân nghi với Vô Biên Thâm Uyên, hắn chỉ biết đây là một trong bốn đại hiểm địa của Thần giới, tình huống cụ thể như thế nào thì không kia hắn đi xa như thế nhưng không nhìn thấy bóng quỷ, vốn tưởng rằng nơi này không có tánh mạng tồn tại, hiện tại nhìn thấy liền ngạc Tinh cầu này có gió, từ độ sâu cạn của dấu chân có lẽ vừa rời đi không lâu!- Tinh... Tinh cầu này không có người ah? Chẳng lẽ đã đi xa?Từ dấu chân này mà phân tích, chủ nhân dấu chân vừa rời đi nơi này không cao hơn mười khi đến tinh cầu hắn đã quan sát tinh cầu một lần, cũng không phát hiện có khí tức sinh mệnh nào, nói cách khác chủ nhân dấu chân này đã rời khỏi tinh Phương hướng dấn chân đi hướng này...Thân thể của hắn biến mất và dò xét hướng dấu chân bước là thủy đàm không lớn, cũng không biết sâu bao chân biến mất tại nơi này, chẳng lẽ chủ nhân dấu chân tiến vào nơi đây mà hắn không phát hiện?- Đi xem một chút!Trong nội tâm kỳ quái, thân thể hắn nhảy vào trong thủy gian chi lực nạp vật thế giới hình thành khí tràng chung quanh thân thể, tự động tách nước thủy đàm ra, Nhiếp Vân nhanh chóng lao xuống rầm!Thời điểm đang rơi xuống dưới, đột nhiên có tiếng nước lưu động sinh ra, thân thể Nhiếp Vân trầm xuống, hắn nhìn thấy ánh nghĩ tới dưới thủy đầm còn có động thiên khác, sau khi trải qua khúc chiết liền tiến vào động thiên động này không có giọt nước, thập phần khô Khó trách không phát hiện ra, có nước và mặt đất ngăn cách, cho dù không gian chi lực nạp vật thế giới không kém cũng không thể nhìn trong sơn động nhìn thấy tạo vật thần kỳ, Nhiếp Vân ngạc gian chi lực nạp vật thế giới chỉ có thể nhìn thấy ở nơi nó lan tới, nơi này có nước và mặt đất ngăn cản cho nên lúc đầu không phát hiện Linh khí thật nồng đậmDọc theo sơn động đi lên phía trước vài bước, Nhiếp Vân cau mày lẩm khí trong sơn động thập phần hùng hậu, thậm chí vượt xa bất cứ nơi nào trong Thần giới, với thực lực của hắn hiện giờ, nếu ở nơi này thời gian dài cũng có thể gia thực lực lượng rất cơ thể hình thành nạp vật thế giới sánh bằng ba châu Thần giới, một khi thực lực gia tăng một tia đều cần đại lượng linh khí, lúc trước cướp đoạt nhiều bảo bối của Đa Ba vương tử như thế nhưng chỉ có thể giúp tu vi của hắn gia tăng một tia, đủ thấy tấn cấp khó khăn cỡ nàoDựa theo tình huống bình thường, hắn hiện tại hấp thu linh khí tấn cấp là không có khả năng, cho dù ngồi yên bất động hấp thu trên trăm triệu năm cũng khó đạt tới Hoàng cảnh hậu kỳ, ở chỗ này lại có tăng phúc rất nhỏ, từ đó thấy rõ nồng độ của nó cỡ vù!Tiếp tục đi lên phía trước, linh khí nơi này càng lúc càng nồng đậm hình thành linh khí phong bạo, cả sơn động cũng biến thành ẩm Đây là...Nhìn thấy linh khí bám vào làm vách tường ướt nhẹp, Nhiếp Vân vươn tay chấm vào giọt nước trên vách Linh khí dịch tích?Linh khí dịch tích là linh khí nồng đậm đến trình độ nhất định sau đó hội tụ hình thành, giống như nguyên tinh linh dịch trên đại lục Khí Hải năm xưa, chỉ có điều linh khí của Thần giới cao cấp hơn đại lục Khí Hải quá nhiều, không nói thứ khác, chỉ một giọt linh dịch trong tay Nhiếp Vân ném ném vào đại lục Khí Hải cũng có thể làm cả đại lục không chịu nổi và sụp tới đại lục Phù Thiên cũng có thể làm nó trong thời gian ngắn biến thành tiên cảnh như thiên địa lục Có thể hình thành linh khí dịch tích... Như vậy không phải nói rõ có thần thạch hình thành hay sao?Vuốt vuốt linh dịch trong tay, đột nhiên Nhiếp Vân nghĩ tới cái gì đó và ánh mắt sáng thạch, nó là tảng đá chứa linh khí cực cao trong Thần giới linh khí dịch tích ẩn chứa cường độ linh khí vượt qua tưởng tượng, bị loại dịch tích này uẩn dưỡng trong thời gian dài, tảng đá bình thường cũng biến thành thần vậy Nhiếp Vân cũng không do dự đi nhanh về phía theo hắn càng vào sâu, nồng độ linh khí càng ngày càng đậm, chúng hội tụ thành dòng sông chảy trong sơn động, thậm chí hội tụ thành hồ nước Mặc dù linh dịch trợ giúp ta không lớn nhưng lại là tài phú to dịch có thể trực tiếp sử dụng, một cân linh dịch có giá trị vượt qua một vạn thần thạch.

truyện đầm nước đen full