truyện đam mỹ trước khi ly hôn

Cuộc hôn nhân của Dương Mịch và Triệu Lệ Dĩnh bị đem ra so sánh và gây chú ý vì có quá nhiều điểm giống nhau. Triệu Lệ Dĩnh khóc nức nở khi tham gia sự kiện đầu tiên hậu ly hôn Phùng Thiệu Phong, nhưng thực hư ra sao? Phóng viên hé lộ cuộc sống Triệu Lệ Dĩnh 3 ngày trước khi ly hôn, hoá ra quyền nuôi con thuộc về Phùng Thiệu Phong? khiến ta choáng váng, người dì này hóa ra là bạn thân chốn khuê phòng của Phó mẫu, chẳng trách lúc trước Phó mẫu bảo muốn gả ta vào Minh gia, thì ra vì lý do này. Sở thích của Minh Sùng Diên cũng không khác người ta là mấy, đặc biệt yêu thích mỹ nhân. Đọc Truyện. Một bộ đam mỹ rất ngắn khác đến từ tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa. Trước Khi Ly Hôn là câu chuyện ngắn về giới giải trí, bối cảnh sau khi đã kết hôn. Tình yêu sau kết hôn, vừa xót lại vừa ngọt đến đẹp đẽ nhưng bạn đọc sẽ phải khóc đấy. Lời Đam Mỹ: C-4-2008 Giây trước: Truyện Ngắn Tiếng Hót Vang Trong Bụi Mận Gai FULL: Đam Mỹ, Đoản Văn: C-9-2007 Giây trước: Nghị Phàm Phong Thuận Nhất Vẫn Định Thân: Cổ Đại, Đam Mỹ: C-16-1988 Giây trước: Một Nụ Hôn Không Định Tình Thì Làm Sao Đây: Đam Mỹ: C-7-1984 Giây trước Hiện tại, những mỹ nhân này vẫn trong tình trạng độc thân và một mình chăm con. Xã hội ngày nay không như trước đây, tư tưởng mọi người trở nên cởi mở hơn, Các cặp đôi kết hôn và sẵn sàng ly hôn nếu không còn cảm giác cho đối phương. Điều nãy cũng xảy ra ở nhiều cặp đôi nổi tiếng trong làng giải [EDIT - ĐAM] Tôi Đã Chết Trước Khi Ly Hôn. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Ngôn Tình, Đam Mỹ. Cashberry Lừa Đảo. Thuộc truyện Mang thai trước khi ly hôn Chương 6[Nhật ký trưởng thành – Khám phá ra lỗ đen huyền bí của vũ trụ]Trích đoạn ngắn giờ tôi vẫn nhớ kỹ, lúc lấy thẻ mở cửa phòng, trong lòng vừa thấp thỏm vừa bất như lúc đó tôi sớm biết rằng đẩy ra không phải là một cánh cửa, mà là vực sâu, cho dù có lấy dao kề cổ thì tôi cũng sẽ không đi mướn phòng với anh vì lúc tôi mới vào phòng, Lâm Ngộ An liền công kích cơ thể tay tôi che áo không che được quần, lúc che quần thì lại không che được độ tay này của anh ta quá nhanh, giống như là đánh nhau lúc học phổ thông, kỹ năng làm cho hoa cả thế tôi cũng gấp, tham thảo nhân sinh cần mình tự thân ra trận vậy sao?Bộ não phản ứng không bằng tốc độ tay chân của tôi, tôi cũng bắt đầu cởi đồ anh ta ra…Ngay trong lúc điện quang thạch hỏa đó, tôi nghĩ tới một câu nói kêu sấm trên trời đánh ra lửa, trong nháy mắt muốn ngăn cản hết thảy, nhưng mà thời gian đã khuya, bởi vì kéo kéo trên người tôi chỉ còn một cái quần nhỏ, thì anh ta liền mạnh mẽ nhào lên cắn vào miệng nhe răng trợn mắt…Ồ, đây chính là Kỷ Hiểu Lam thiết xỉ đồng đây chính là Lâm Ngộ An miệng sắc như của tôi, đầu lưỡi của tôi, hô hấp của lỏng miệng, nhanh thả lỏng miệng, tai nạn chết người, sắp xảy ra án mạng khi sắp té xỉu, tôi dùng một tay đẩy anh ta ra, đúng lúc dùng tay xoa xoa nhân trung của mình, lúc hít một hơi thật sâu, anh ta lại nhào về phía huống lúc đó vô cùng nguy cấp, tôi đã đề phòng che miệng lại, anh ta cũng dùng một chiêu dương đông kích tây, tập trung hỏa lực đối phó với phần dưới của tôi ——Trong nháy mắt, trong đầu của tôi có một đoàn ngựa hoang tung hoành, chiêu này gọi là gì?—— Chộp đồ trong túi?—— Không, cái này gọi là tay không bắt sói!—— Không đúng, phải là diệu thủ hồi xuân, mãnh hổ rời núi!Tôi cảm giác mình chính là một món đồ chơi của anh ta, không tài nào chống lại được bàn tay vặt hoa của anh ta, bầu không khí lúc sau lâm vào trạng thái giằng co không gì sánh được, anh ta muốn trộm tập kích đẹp quá, buổi tối tôi uống nhiều hoa cúc đến thế, tưởng uống là uống không đó hả?Vạn sự khởi đầu nan, cuối cùng tôi vẫn là dựa vào một thân sức mạnh, dưới lúc không có kinh nghiệm quay về làm Đào Uyên cho là mình uống được “bia tươi” 1 là thắng, nhưng tôi không nghĩ tới, tôi còn quá trẻ.1 Bia tươi Hán Việt là trát ti, ti đọc gần giống thí mông, cho nên có thể hiểu là cắm mông Giải thích của tác giả.Lúc này tôi mới thấy rõ được bộ mặt thật sự của Lâm Ngộ cách khác, tôi thật sự chưa từng thấy qua người dâm đãng như thế bao thế, ai mà có thể biết được liệt phu trinh tiết này ở trên giường cũng là một người sói được!—— Rõ ràng tôi đã chuyển tiếp công ở trên thụ ở dưới rồi, anh ta lại muốn đầu đuôi giáp nhau 69, trước hết thì để cho tôi biểu diễn loại tạp kỹ há miệng nhận dao có độ khó cao này.—— Trym của tôi giương cánh, anh ta cũng theo đó mà lên.—— Tôi thúc ngựa phóng nhanh, anh ta cũng theo đó mà phóng. Video Player is is a modal media could not be loaded, either because the server or network failed or because the format is not —— Eo chân của tôi cùng dùng sức, anh ta cũng “vèo vèo.”Thật nhiều chiêu thức mà đời này tôi chưa từng thấy qua, nếu lúc đó tôi không luống cuống, thật muốn cho anh ta một câu hát của BGM Hán tử cưỡi ngựa anh thật là uy vũ hùng tráng…Tôi nằm xoè trên giường nhìn anh ta nhấp nhô phập phồng, suýt nữa tôi nghĩ là ngồi trên người mình chính là lỗ nằm thẳng một mạch, cuối cùng anh ta còn biểu diễn cho tôi một kiểu gọi là một mình ngồi trên cột đình, không, anh ta đâu có ngồi cột đình gì, anh ta ngồi chính là Hàn Đông Dương phản kháng đến bất đắc dĩ đến sinh vô khả luyến đến khóc, từ đầu tới đuôi đều không có được nửa phần thương tiếc từ anh ta giống như bác nông dân bận rộn bận thu hoạch lúa từ trên người tôi, mà tôi chính là cái người bị gặt con mợ nó —— gạch đi, không thể nói thô tục, lúc đó tôi đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, sau mới hiểu được, ở trên giường, nước mắt của đàn ông chẳng đáng được bao nhiêu mắt của Mạnh Khương Nữ còn có thể khóc đỏ Trường Thành. Nước mắt của Lâm Đại Ngọc còn được gọi là giáng châu hoàn sao, nước mắt của Hàn Đông Dương, ngoại trừ có thể kích thích thú tính của Lâm Ngộ An thì chẳng làm được cái cọng lông tiết của tôi cứ như thế bị gặt mất, sóng Trường Giang chảy về phía Đông, năm tháng đó nay về đâu, đã biến thành hồi ức xa xôi, tôi là một nam sinh, không hề có dấu hiệu báo trước, bất ngờ không kịp đề phòng liền biến thành đàn đến khi Tiểu Đông Dương thoát thân từ chỗ nước sôi lửa bỏng đi ra, bầu trời đã rồi, bổ sung thêm một câu, cả buổi tối mà Tiểu Đông Dương lại chẳng bị ngâm cho tróc da, xem ra tôi đúng là thiên phú dị kéo quần lên, vô cùng đau khổ rời khỏi khách sạn, tâm tình trên đường về nhà không thể so với hôm qua ra nam chính với nam chính đi thuê phòng, chính là tham thảo nhân sinh như thế sao?Về đến nhà tôi liền gọi cho mẹ, nhưng không nghĩ đến, mẹ tôi vừa tới, anh ta cũng vừa trở lại, giây phút khi tôi vừa nhìn anh ta vào cửa, lúc đó cũng có hơi sợ, dù sao luận kỹ thuật tôi cũng chẳng bằng anh mà người đàn ông này, thế mà lại làm như không biết có chuyện gì xảy ra, lấy trinh tiết của tôi để diễn trò, ông trời ơi, chẳng lẽ tối qua tôi bị thanh xuân đụng trúng eo?Tôi rời khỏi chỉ có lệch một chút, một đêm bôn ba mệt nhọc, thật sự không thể chịu nổi bất kể là gió táp mưa sa hay là một chút kích thích gì nghĩ một ngày, được rồi, nếu anh ta không thừa nhận, tôi cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể xem lần này thành một lần say rượu loạn tính, nhưng tôi sai rồi, cái này chính là một âm mưu đã mưu đồ từ tướng của chuyện này, đến tối tôi mới biết được, anh ta lên lầu để an ủi tôi, lúc đó anh ta nói với tôi một câu, “Chuyện này đã nên sớm hơn, đối với tôi mà nói, thời gian còn quá trễ.”Cụ thể thì nhớ không rõ, dù sao cũng là ý như thế này!Một chớp mắt đó, thế giới của tôi sụp đổ!Tôi khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, càng nhiều hơn là tức giận, tại sao anh ta muốn làm như giờ nghĩ lại, tôi lớn mật đặt ra một giả thiết, tất cả chính là kế hoạch của anh ta, đầu tiên là khiến tôi tò mò với anh ta, cố ý để tôi nghe anh ta nói chuyện điện thoại, sau đó dẫn tôi đi quán bar, lại mượn rượu giả sau cuối cùng dụ dỗ tôi đi mướn nên chuyện gọi điện thoại chẳng qua là anh ta quăng một cái bánh ngọt ra, mục đích chân chính là khiến tôi mắc câu.… Đúng rồi, chỉ có như thế thì mới có thể giải thích được toàn bộ mọi chuyện, lúc anh ta an ủi tôi, trên mặt lại lộ ra ý cười, tuy là đã che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị tôi nhìn đến chỗ này, tôi nhớ lại một chuyện, lúc chúng tôi mới kết hôn, một ngày trước thì nhìn anh ta rất không vui, ngày nhận giấy kết hôn thì anh ta lại chạy tới còn nhanh hơn ai khác, đã sớm chờ tôi ở Cục dân trời ơi!!! Bây giờ cả ba trăm ngàn dấu chấm than cũng không biểu đạt được nỗi khiếp sợ của tôi, thì ra 693 ngày đêm của tôi, đều đang ngủ cùng tối qua tôi còn múa đao một mình đi vào động đâu chỉ là một Tiểu Bất Đổng thông minh, dùng can đảm này của tôi còn phải xưng là Dương môn hổ tướng —— gạch đi, Hàn môn hổ Ngộ An đúng thật là sói đội lốt cừu, nếu không phải tôi dưỡng sinh quanh năm, một thân toàn can đảm, thì tối qua tôi đã tinh tẫn nhân vong ở trên nghĩ đây chính là còn trẻ không hiểu Lâm Ngộ An, đến lúc hiểu thì đã mất đi thân đồng sau khi viết tất cả mọi chuyện lên giấy, đã giải quyết được nhiều nỗi băn khoăn trong đầu, bây giờ trong lòng chỉ còn hối không dám nghĩ, lẽ nào từ khi kết hôn anh ta đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là giỏi nguỵ trang trước mặt tôi, cho nên một hồi tôi mới không phát hiện anh ta lòng muông dạ lại mọi chuyện, rắc rối phức tạp, suy nghĩ tỉ mỉ thật sợ hãi, nội tâm yếu ớt cuộn lên kinh đào hãi lãng, tôi cứ cho là bình yên, thì ra chỉ là cho rằng ra, chỉ sợ anh ta đã mơ ước tôi từ lâu, thầm trù tính, thừa dịp tôi chưa kịp chuẩn bị, thiết kế màn kịch này, ngẫm lại đúng là nghĩ mà tởm hơn không chỉ có điểm này, đêm qua anh ta càng thêm lộ liễu, cả gan làm loạn, ngoài thì để tôi lấy đồ cho anh ta, thực tế là anh ta liền đứng sau cửa kính uốn éo xà nẹo, ý đồ dùng cơ thể để câu dẫn tôi bước vào, cùng nhau uyên ương —— gạch đi, viết sai, là uyên uyên nghịch không bị dụ, còn nghĩ tôi là người đàn ông ngây thơ kia sao? Buồn cười quá, dưới tình huống hạc lệ phong thanh, tôi ở trong phòng ngủ không đi xuống, lại muốn thử anh ta một lần, vì thế nói là muốn tới phòng khách ngủ, quả nhiên anh ta bày ra một bộ dục cự hoàn nghênh với tôi, còn xấu hổ cởi áo, tôi giả bộ làm như không thấy, mặc kệ, xoay người ra ra tôi đã để lại gối đầu trong phòng ngủ tôi thật sự quá thông minh, nhưng không nghĩ tới anh ta lại đói khát như thế. Thừa dịp tôi chân trước mới đi, chân sau đã ôm gối đầu của tôi ở trên giường… Tôi không muốn nhớ kỹ chuyện này, nói chung là làm ra động tác hèn mọn hạ lưu như thế, khiến cho tôi rất… khó đối biết bắt đạo tặc phải thấy tang vật, vì thế nửa đêm tôi cố ý khóc, cuối cùng không ngoài dự liệu của tôi, tôi bắt được quả tang, anh ta còn nghiêm trang nói xạo, thật chưa thấy qua người đàn ông nào mạnh miệng như thế Hừ, vẽ hình tròn tròn nguyền rủa anh.Tôi lại nhiều lần suy nghĩ suốt cả đêm, thoả thuận ly hôn của tôi và anh ta gần có hiệu lực rồi, lúc này anh ta sinh lòng bất chính, tất nhiên có bí mật không thể cho ai biết, nhưng mà nghĩ lạiLâm Ngộ An ngày đêm bỉ ổi thèm muốn cơ thể của tôi, thật sự đáng như thế mà tôi lại chưa từng biết được âm mưu của anh ta, thật sự đáng loại thủ đoạn bỉ ổi này xúc tiến một đêm hoang đường, thạt sự đáng ta mưu đồ hai năm lại duy chỉ có tính sai lòng tôi, thật sự đáng chí lúc nào tôi cũng nghĩ tới chuyện chạy trốn dưới trời chiều hôm qua, đó là ngày trinh tiết của tôi từ phải kiên cường, không thể —— gạch đi, tôi phải nghĩ ra biện pháp để cho anh ta đắc ý vênh váo, lộ ra cái đuôi giấu đi, tôi muốn trong vòng hơn ba mươi ngày kế tiếp, bóc mở hết tội tác của người đàn ông khi đó tôi liền một thân quân trang, người khoác áo giáp, suất lĩnh thiên quân vạn mã, đè người đàn ông phóng đãng này xuống đất chà nay viết tới đây đi, thật sự quá mệt nhớ kỹ, ghi nhớ kỹ Sau này hậu nhân của thế hệ chúng ta có đọc được quyển sách này, kinh lịch của tôi, xem là gương sáng, đừng có giẫm lên vết xe đổ.—— Hàn Lỗ Tấn Đương Đại Đông Dương tuỳ bút, dưới lầu có tiếng động, chắc là anh ta về rồi.…Lâm Ngộ An chốt lại phương án của công ty với Đường Sanh, mới hơn bốn giờ chiều, vốn tính tới Lưu Ly Cung xem giới thiệu sản phẩm đá quý quý này, nhưng Lâm Ngộ An nói trong nhà có chuyện, không đi được, cuối cùng chỉ có thể để một mình Đường Sanh đến Lưu Ly Lâm Ngộ An về đến nhà thì cũng đã năm giờ, vào nhà liền thấy chồng cậu đang mở to một đôi mắt tức giận, từ phòng trên lầu đi xuống.“Buổi trưa có ăn cơm không?” Lâm Ngộ An cởi giày, hỏi Hàn Đông biết Hàn Đông Dương lại cười lạnh lùng, không trả lời, không để ý đến cậu, đi thẳng tới phòng Ngộ An “…”Khinh khỉnh kiểu này, đúng là người quen không lẫn đi đâu được./Hết chương 6/Tác giảSau này khi Lâm Ngộ An đọc được quyển nhật ký ngày, tức giận đến muốn đánh người, còn không phải là bởi vì kỹ thuật không tốt, cho nên mới phải tự thân vận động vậy học giải thích thành ngữ Có bảo bối hỏi, cho nên tui giải thích một tí, sau này nhóm bảo bối suy một ra ba là được rồiChộp đồ trong túi, tay không bắt sói, mãnh hổ rời núi, mấy cái này thì chắc không cần giải thích đâu ta nói một chút Âm soa dương thác lẫn lộn đảo điên “Sáp” chọc vào, xuyên qua, cắm vào ở giữa mới là trọng điểm Editor Sáp đọc giống soa.[… Lược bớt những thành ngữ đã cố gắng edit sát nghĩa].Chương 7Lâm Ngộ An dựa vào kinh nghiệm tiêu hóa ánh mắt khinh khỉnh mà mình đã tổng kết được trong hai năm qua, cậu kết luận ở trong lòng rằng Hàn Đông Dương cũng chẳng có chuyện gì to tát bọn họ mới kết hôn, ngoài vẽ ra, thì Lâm Ngộ An còn nghiên cứu tâm lý học, bây giờ trên giá sách trong phòng làm việc của cậu vẫn còn rất nhiều sách tâm lý học viết về sắc mặt, ví dụ như ——[Khuôn mặt than của Quỷ Cốc Tử 1 những năm đó].1 Quỷ Cốc Tử là chính trị gia, nhà ngoại giao, thầy âm dương, tiên tri, cũng là thầy dạy có thành tựu giáo dục cao thời Chiến Quốc Baidu.[Thuật thao túng lòng người của Miêu Cương thất truyền trăm năm].[Thuật đọc tâm trong năm năm hiểu sắc mặt trong ba năm].[Kho đề tuyển chọn 10000 cách đọc hiểu sắc mặt Hoàng Cương].[Tạo ra bậc thầy tâm lý học trong vòng ba phút].[Đọc hiểu lòng đàn ông trong vòng một giây].Vân vân và mây Ngộ Ân bỗng dưng đi đọc các loại sách về tâm lý học, lại còn xem video toạ đàm trên máy tính, tuy rằng trình độ trong hai năm vừa qua cũng chỉ là gà mờ, nhưng những thứ đơn giản mới nhập môn thì cũng hiểu chút chút, nếu như muốn Lâm Ngộ An dùng một quyển sách để hình dung Hàn Đông Dương, chắc chính là quyển [Câu đố chưa giải của thế giới].Mở trang đầu tiên ra, bên trong có hai chữ to tổ chảng màu đỏ Cấm Ngộ An lên lầu thay đồ rồi xuống, trên bàn đã dọn xong cơm nước, trong tình huống không thể dự đoán được, dường như cậu và Hàn Đông Dương đã quay lại hình thức trước khi sống chung với nhau, một đôi uyên uyên giả ân ái, Hàn Đông Dương ngồi trên ghế dài, hơi cong lưng xuống, giống như là đoá hoa xinh tươi bị gió mưa cả đêm tàn phá, bây giờ lại được ánh sáng mặt trời và mưa móc tưới nước, từ từ sống cảnh tượng như thế, tâm tình của Lâm Ngộ An cũng hơi thả lỏng theo, lúc ngồi xuống còn hỏi “Cậu ổn rồi à, tôi nghe dì Ngô nói lúc trưa cậu hơi đau lòng.”Nghe nói như thế, động tác của Hàn Đông Dương hơi dừng lại, dì Ngô cũng vừa khéo bưng canh ra từ trong phòng bếp, Hàn Đông Dương ngẩng đầu nhìn dì Ngô, lại nhìn Lâm Ngộ An một cái, sắc mặt có hơi phức cuộc thì Lâm Ngộ An cũng không để “Kho đề tuyển chọn 10000 cách đọc hiểu sắc mặt Hoàng Cương” trở thành một vật vô dụng, đứng lên nhận canh rùa trong tay dì Ngô, giọng nói nhẹ nhàng, nói là cậu có thể nghĩ thông là tốt rồi, có một số chuyện, một khi đã xảy ra, thì cậu cứ xem như là số kiếp đi, nghĩ thoáng chút là được.“Nào, đây là canh bọ nước này.”Lâm Ngộ An ngồi xuống, cầm đũa gắp đầu rùa lên, đặt vào trong chén của Hàn Đông Dương.“Nếm thử đầu bọ nước này xem, sáng sớm thì dì Ngô đã cứ nhắc phải mua về nấu canh mãi, bổ lắm.”“Cậu Lâm à, đây là con rùa.”Dì Ngô ở phòng bếp nghe nói vậy, giọng nói hơi không hài lòng truyền đến, từ trước đến giờ bà luôn thích dùng từ văn hoá để miêu tả đồ mình nấu, đây cũng là một loại khen ngợi khác với tài nghệ nấu ăn của Ngộ An buồn bực cười, tự mình nói “Thật ra ở chỗ con, rùa cũng còn được gọi là ba ba.” Video Player is is a modal media could not be loaded, either because the server or network failed or because the format is not Ném đá giấu tay?Hàn Đông Dương mím môi, nhìn đầu con ba ba… rùa không chớp mắt trong chén, mắt to trừng mắt Ngộ An mỉm cười nói “Ăn đi.”“Anh…” Khớp ngón tay cầm đũa của Hàn Đông Dương từ từ trắng bệch, giống như là bị sỉ nhục, kìm nén suy nghĩ ném đũa, có lẽ là khó có thể mở miệng, hoặc là trong đầu có một chiếc xe tải màu vàng choé dùng tốc độ 200 dặm gào thét chạy qua, nơi đi qua cát bay đá chung, khoảng hơn mười giây, hắn từ từ gắp đầu con rùa lên nhìn thoáng qua, cảm thấy như có gì nghẹn ở cổ giọng, khó có thể nuốt xuống Đông Dương gắp đầu con bọ nước bỏ vào trong chén của Lâm Ngộ An, mặt không chút thay đổi nói “Tôi không thích ăn đầu ba ba, rùa, cho anh này.”Đại khái là trước giờ bọn họ vẫn có thói quen “Khổng Dung nhường lê 2” để đối xử với nhau, Lâm Ngộ An cũng không thấy có gì không thích hợp, bây giờ chồng cậu không thích ăn, cậu cũng chẳng khuyên được.2 Khổng Dung nhường lê khi Khổng Dung còn nhỏ thì đã chọn quả lê nhỏ, nhường những quả lê to cho anh mình. Điển tích này ca ngợi tính nhường nhịn, bình đẳng, hiểu chuyện Đệ Tử Quy.Hơn nữa ăn đầu, Lâm Ngộ An cho rằng có có ngụ ý “Làm người dẫn đầu,” cho nên không khách khí gì, gắp đầu rùa lên bỏ vào miệng nhai rộp rộp chẹp chẹp, nói một câu ăn ngon không rõ mặt của Hàn Đông Dương từ từ trở nên vi diệu, chân dưới bàn không kìm nổi mà từ từ kẹp chặt, từ từ hít vào một hơi, tâm như tro nguội mà ăn Ngộ An thì lại tự nhiên như thường, hai người hình thành đối lập cực kỳ rõ ràng ở trên bên trời nắng, như ánh sáng chói lọi chiếu khắp mặt đất;Một bên sét đánh, không khí ngột ngạt đến quỷ Ngộ An ăn tối xong thì đi ra ngoài đi bộ, lúc quay về, dì Ngô nói với cậu là bà Diệp có gọi đến, hỏi tình hình của cậu Hàn, nói cậu với cậu Hàn có thời gian thì về nhà ăn một bữa là vì chuyện hôm qua Hàn Đông Dương khóc thút tha thút thít, Lâm Ngộ An nói đã biết, liền lên nay, Hàn Đông Dương chiếm phòng tắm cả tiếng đồng hồ, Lâm Ngộ An cầm Ipad ngồi trên ghế mây, nhìn sản phảm mới quý này của công tiếng động cửa phòng tắm mở ra, nói chuyện này với nói với Hàn Đông Dương, “Cậu xem khi nào thì có thời gian, mẹ gọi điện đến nói chúng ta về nhà ăn một bữa, trong khoảng thời gian này tôi cũng khá rảnh rỗi, lúc nào cũng có thời gian.”Nói xong, Lâm Ngộ An lại muốn nhắc nhở Hàn Đông Dương một chút về chuyện thỏa thuận ly hôn sắp có hiệu lực, đã ký hợp đồng này từ trước, bây giờ cậu sợ Hàn Đông Dương quên mất định nói, kết quả cậu ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Đông Dương chống khung cửa bước ra, mặt đỏ bừng, thân cao 1m87 trông cũng hơi yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió.“Cậu sao thế?”Lâm Ngộ An cầm Ipad đi đến, một tay dừng ở trên cánh tay Hàn Đông Dương, đỡ đến hướng giường.“Có phải là cậu ở trong phòng tắm lâu thế nên bị thiếu ô-xy không!”Hàn Đông Dương yếu ớt như Lâm Đại Ngọc, ngồi trên giường nhẹ giọng nói “Có thể là thế!”“Vậy cậu nằm một lúc đi!”Lâm Ngộ An không biết sao Hàn Đông Dương lại trở nên mảnh mai như thế, rõ ràng lúc ăn cơm vẫn còn khoẻ mạnh, sao mới tắm một cái đã tắm đến độ thế Ngộ An “Chắc chắn là do tối qua cậu thức đêm.”Hàn Đông Dương “…”Lâm Ngộ An tung chăn ra, đắp cho anh chồng mảnh mai của cậu, động tác dịu dàng như một vị cha già, cậu đi xuống lầu rót một ly nước mang lên, đặt ở tủ đầu giường, lại kéo rèm cửa sổ ra, để cho trong phòng có chút gió thổi vào, hỏi Hàn Đông Dương “Bây giờ cậu có thấy khá hơn chút nào chưa?”Kết quả, Hàn Đông Dương đã nhắm mắt lại ngủ Ngộ An “???”Nhanh thế sao?!Lâm Ngộ An xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, đi ra ngoài lại cảm thấy phòng ngủ có hơi lạnh, kéo rèm cửa sổ lại, chuẩn bị xem Ipad một chút rồi mới đi ngủ, tìm một vòng không nhớ đã để Ipad ở đâu, bỗng nhớ đến lúc cậu dìu chồng mình, chắc là đã để Ipad ở chỗ Hàn Đông Dương nằm Ngộ An gọi tên của chồng mình hai lần, còn hỏi thử một câu “Cậu ngủ chưa?”Chồng cậu vẫn chẳng nhúc nhích gì, vẻ mặt điềm tĩnh, hô hấp đều đều, xem ra đã ngủ say Ngộ An không có cách nào, vòng quanh đầu giường chồng cậu, lại lo làm ồn đến đối phương, dùng ngón tay nhấc một góc chăn lên một chút, liền thấy Ipad bị đặt dưới eo của chồng tác của cậu rất chậm, rất dịu dàng, cũng rất nhẹ, theo nhận thức của Lâm Ngộ An, là tuyệt đối cực kỳ chắc chắn sẽ không làm chồng mình tỉnh giấc, nhưng ai ngờ, lúc cậu mới vén chăn lên, lúc đang giơ tay, chồng mình lại mở cặp mắt sắc bén kia ra.“Anh tính làm gì đó!” Hàn Đông Dương làm như đã sớm dự đoán được, giọng nói không hề phập tác của Lâm Ngộ An dừng một chút, chuyện giống thế này hình như đã từng xảy ra, cậu không biết giấc ngủ của chồng mình nông như thế bao giờ, sửng sốt ba giây, mới chỉ chỗ của Ipad “Lúc nãy tôi không cẩn thận để Ipad ở đây!”Hàn Đông Dương ngước mắt, nhìn một góc chăn của hắn bị ngón út ngón trỏ ngón cái nhấc lên, bộ dạng không đành lòng quấy rầy mắt Hàn Đông Dương hiện lên chút ý cười nhạt, “Ờ” một tiếng có ý khác trong tiếng “Ờ” này ờ đến chẳng hiểu ra sao.“Ờ” đến độ Lâm Ngộ An chẳng hiểu moẹ gì.“Ờ” đến độ Lâm Ngộ An nghi ngờ chính 8Sắc mặt của Lâm Ngộ An vừa phức tạp vừa mờ mịt, động tác thì vừa cứng ngắc vừa máy móc thả chăn xuống, ôm Ipad nằm trên tác y hệt một cha già tám mươi tuổi gần đất xa “Ờ” vừa nãy của chồng cậu là có ý gì?Đằng sau câu nói này rốt cuộc là một vũ trụ bao la bát ngát?Hay là hạt bụi cuốn trôi theo chiều gió?Nghĩ muốn hỏi trời hỏi đất, hoặc nếu mê tín thì hỏi số mệnh một chút, Lâm Ngộ An còn muốn hỏi xem có phải là sự thông minh của cậu sắp cạn rồi hay không, bây giờ chồng cậu đúng thật là khiến người ta nghĩ mãi cũng chẳng hiểu trước, vẻ mặt của chồng cậu không tự cho là mình siêu phàm thì là khinh kha khinh khỉnh, ít nhất ở trước mặt Lâm Ngộ An thì là như vậy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện những câu chữ nghiền ngẫm thế mắt của chồng cậu, cùng lắm Lâm Ngộ An cũng chỉ là lễ phục mà hắn đến trung tâm thương mại mua về, bình thường thì có thể mặc đi ra ngoài cho bạn bè cha mẹ xem, về nhà thì cất vào trong góc sâu của tủ quần với Lâm Ngộ An mà nói, tạm thời có thể coi chồng cậu là tì hưu đi!Chiêu tài hưởng phúc, dù sao cũng nhờ có nhà họ Hàn, công ty của cha cậu mới vượt qua được cửa ải khó ly hôn, trong khoảng thời gian này, Lâm Ngộ An vui vẻ thì có vui vẻ đấy, nhưng cậu phải nói với cha mẹ về chuyện này làm sao đây, sau khi cha mẹ biết thì sẽ thế nào?Là sẽ hiểu cậu và Hàn Đông Dương không thể duy trì đoạn hôn nhân này là sẽ cầm dây trói gô cậu đưa đến bán cho nhà họ đến đây, thế mà cậu lại cảm thấy, dựa vào truyền thống của nhà bọn họ, hẳn là sẽ có xu hướng chọn ý thời, tâm tình của Lâm Ngộ An có trăm loại cảm xúc lẫn lộn, muôn vàn bất đắc dĩ, tất cả phức tạp, hỗn loạn trong đầu biến thành tê dại, không có tâm tình chơi mà Lâm Ngộ An suy nghĩ kĩ thêm, vẫn cảm thấy nên giải thích chuyện này thật rõ ràng với cha mẹ, bọn họ sẽ hiểu chuyện này thôi, còn đường sống để thương lại cậu và Hàn Đông Dương còn phải đến nhà họ Hàn ăn một bữa, cậu có thể nhìn xem Hàn Đông Dương giải thích với cha mẹ hắn thế nào, học hỏi một chút, giẫm theo bước chân của người đi trước thì sẽ không bị té có thể tránh được một chút tổn thương mang tính vật lý không thể nắm chắc, Lâm Ngộ An thấy đó là một biện pháp tốt, suy nghĩ một chút liền nhắm mắt lại ngủ mất, lúc tỉnh dậy đã là tám giờ ngày hôm xuống lầu, đám mây đen trên đầu Hàn Đông Dương đã biến mất, vừa ăn sáng vừa nói gì đó với dì Ngô. Dì Ngô nói cậu cả gọi điện đến hỏi tình huống của cậu, trò chuyện về một ít chuyện nhà, không hỏi đến những chuyện cả trong miệng Dì Ngô là Hàn Dục Hào, chính là người đàn ông thường dùng dao giải phẫu đặt ngay cổ họng Lâm Ngộ An ở trong Đông Dương quăng ánh mắt nhìn Lâm Ngộ An ngồi xuống, quan sát vài giây, mới nói “Chiều nay chúng ta về nhà cha mẹ ăn cơm.”Lâm Ngộ An không nghĩ tới lại nhanh như vậy, lập tức vô cùng kinh ngạc “Hôm nay đi luôn à?”Thật ra Lâm Ngộ An không hề có ý kiến với người nhà họ Hàn, người có ý kiến duy nhất chính là anh cả của Hàn Đông Dương, thật ra cũng trách Lâm Ngộ An, lần đầu tiên hẹn gặp mặt Hàn Đông Dương, cậu đã gây mặt Hàn Dục Hào cuồng em trai, nói muốn ú ờ anh đẹp trai ngồi bàn kế bên, bản tính của một cậu công tử ăn chơi lộ rõ không thể nghi thể tưởng tượng ra được sao! Người ngồi ở bàn kế lại chính là Hàn Đông Dương, trước mặt anh người ta, nói muốn ú ờ em trai của hắn, cậu còn chưa tìm tòi ra quan hệ, đã bị kéo vào sổ cùng Lâm Ngộ An mới biết được, thì ra là Hàn Dục Hào lo lắng em trai mình không biết nhìn người, liền giả làm Hàn Đông Dương đi thử cậu quả, thử một lần liền biết sâu cạn, từ này về sau, đũng quần của Lâm Ngộ An liền có một con dao phẫu thuật treo ở Đông Dương “Làm sao à?”Lâm Ngộ An lắc đầu “Không có gì.”Ăn sáng xong, lúc thay đồ ở trên lầu, Lâm Ngộ An ngồi trên giường, nhìn Hàn Đông Dương đang cạo râu trong phòng vệ sinh, muốn nói lại có nên nhắc nhở chút không, lỡ như chồng cậu quên mất rồi thì làm sao giờ? Không được, phải nói bóng nói gió nhắc nhở một chút, với lại lần này về thì cũng có thể nói Ngộ An âm thầm suy nghĩ một chút, vẫn đứng dậy đi tới, ánh mắt của Hàn Đông Dương hơi liếc nghiêng nhìn vào gương, giống như tâm tư của hắn không nằm ở trên việc cao râu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt vẫn là biểu cảm “Tôi biết từ lâu rồi.”Tay Lâm Ngộ An vịn vào cửa, nhìn người trong gương, thăm dò hỏi “À này, cậu tính chừng nào thì sẽ nói chuyện giữa chúng ta cho cha mẹ?”Tay cầm dao cạo râu của Hàn Đông Dương ngừng lại “…”Lâm Ngộ An nói “Tôi còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào, dù sao chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng có chút đột nhiên.”Hàn Đông Dương im lặng chăm chú nhìn cậu một hồi, giơ tay lấy khăn lau mặt, thản nhiên nói “Đúng là có chút đột nhiên.”Đối với cha mẹ mà nói, bọn họ bỗng nhiên ly hôn, quả thật là đột nhiên, Lâm Ngộ An tán thành “Đúng thế!”Con ngươi của Hàn Đông Dương hơi nhúc nhích, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi “Đây là điều anh vẫn luôn muốn à?”Ly hôn chính là điều cậu vẫn luôn muốn, cậu không muốn kiềm chế thiên tính nữa, nhưng Lâm Ngộ An cho rằng không thể để lộ sự vui mừng ra ngoài quá nhiều, rụt rè cười “Hề hề, cũng có thể nói như vậy.”Nói xong, Lâm Ngộ An liền thấy chồng cậu cứng đờ cổ, ngoẹo đầu, cơ thể run run rẩy rẩy, bộ dáng này, y như là nghĩ đến chuyện gì đau khổ Ngộ An buồn bực “Cậu làm sao thế?”Ngừng một hồi, Hàn Đông Dương cứng ngắc xoay đầu lại, hai mắt đo đỏ, Lâm Ngộ An hoảng sợ “Ôi, lại sao nữa vậy?”Hàn Đông Dương nhìn cậu, hai mắt như đã đi tới miền cực lạc, giọng nói mang theo bi thương khó diễn tả được, nhưng lại bình tĩnh rặn ra một nụ cười khổ “Không có gì.”Lâm Ngộ An tưởng là biểu hiện lúc nãy của cậu hơi quá, tốt xấu gì cũng sống chung hai năm, cũng có chút tình hữu nghị cách mạng, liền thở dài, thay đổi nói kiểu khác “Tuy rằng tôi cũng không muốn như thế, nhưng chuyện cũng xảy ra rồi, ai cũng không cứu vãn được.”Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hiện đại DMH tại miệng Lâm Ngộ An nói như vậy, lại chăm chú nhìn Hàn Đông Dương, cố gắng dùng ánh mắt để biểu đạt Lúc trước là chính cậu lấy giấy thoả thuận ly hôn ra trước mà! Anh lẽ là Hàn Đông Dương nhận được tín hiệu của cậu, gật đầu “… Đúng.”Lâm Ngộ An lập tức thở phào một cái, cười hề hề “Cậu có thể nhớ kỹ là được rồi.”Trong mắt Hàn Đông Dương xẹt qua đau buồn nhàn nhạt, lướt qua rất nhanh, lui về sau một bước “Anh vào sửa soạn đi.”“Được.”Lâm Ngộ An đi vào, cậu đang đi dép lê, hơi trơn, nhưng cố ý lại là lần này, trên mặt đất có nước, Lâm Ngộ An lại không chú ý, mới bước vào đã trượt một cái.“Á!”Chuyện bỗng nhiên này giống y như là quý phi say rượu, vừa vặn té vào trên người Hàn Đông mày Hàn Đông Dương lập tức chau lại, Lâm Ngộ An không chú ý tới sắc mặt của Hàn Đông Dương, lên, lẩm bẩm nói “Sao trên mặt đất lại có nước thế này.”Con ngươi của Hàn Đông Dương tối xuống, giọng nói trầm bổng vang lên “Đúng thế, mặt đất trơn lắm đó!”“Đúng là hơi hơi.” Lâm Ngộ An lấy ít giấy vệ sinh, ném xuống đất, đạp mấy cái, thấm hết nước, nhặt giấy lên ném vào thùng rác, nói “Giờ thì ổn rồi.”Hàn Đông Dương cắn chặt răng hàm, từ từ trở lại bình thường, lại nhắm chặt mắt, mới đi ra 9Sáu giờ xế chiều hôm đó, Lâm Ngộ An mới vừa họp xong với nhân viên của bộ phận Marketing, khi chuẩn bị tan làm, thì Hàn Đông Dương gọi điện thoại đến nói là đã ở dưới lầu Lâm Ngộ An xuống lầu liền thấy một chiếc xe màu trắng đậu ở bên ngoài, là xe của Hàn Đông ra Lâm Ngộ An rất ngoài ý muốn, lúc trưa thì Tiểu Giang có gọi cho cậu, nói là Hàn Đông Dương sẽ đến đón biết rằng trước đây, khi bọn họ cùng nhau về nhà, đều là đến cửa nhà, ai tới trước thì tìm một quán cà phê ngồi đợi người gặp nhau, hai người chuyển từ vở kịch lạnh lùng như đá trong tủ lạnh thành vở kịch người một nhà tương thân tương nắm tay cùng đi vào nhà, bước đi đều nhịp, miệng cười lòi tám cái răng, mắt nhìn về trước, đi nghiêm vào này ở trong mắt cha Hàn và Diệp Thù Lệ, thì y chang đôi Liên Hoa Đồng Tử ngồi dưới chân Quan Âm đại nhiên, đây cũng chỉ là ở trong mắt phụ huynh mà trong mắt của Hàn Tiệp và Hàn Dục Hào, thì chính là mắt như dao bén bay qua lượn lại, mồ hôi lạnh của Lâm Ngộ An ứa ra dưới cái vỏ bọc cười cười nói nói, chỉ sợ Hàn Dục Hào cà tưng kia không vui nhào lên cắn cậu hai Hàn mẹ Hàn đều rất thích Lâm Ngộ An, từ việc bằng lòng để cho con trai út bảo bối kết hôn với Lâm Ngộ An thì có thể nhìn ra được, chỉ là lúc kết hôn, ở giữa có một lớp quan hệ lợi ích, khiến cho trong lòng những con cháu như bọn họ sinh ra ác thêm chuyện lúc đầu kia, khiến cho trong lòng Lâm Ngộ An có chút sợ hãi Hàn Dục trước còn đưa cho cậu một cái bảng Tám Điều Vinh Dự Tám Điều Hổ Thẹn 1 bất bình đẳng, muốn Lâm Ngộ An phải luôn ghi nhớ trong tim từng giây từng phút1 Tám Điều Vinh Dự Tám Điều Hổ Thẹn tương tự với Năm Điều Bác Hồ Dạy ở Việt sự hài lòng của chồng mình làm vinh dự, lấy nước mắt của chồng mình làm hổ sự quan tâm chồng mình làm vinh dự, lấy sự không chú ý đến chồng mình làm hổ sự tôn trọng chồng mình làm vinh dự, lấy sự xem thường chồng mình làm hổ sự động viên chồng mình làm vinh dự, lấy sự chê bai chồng mình làm hổ thanh tâm quả dục làm vinh dự, lấy tham vọng không đáy làm hổ thẳng thắn thành thật làm vinh dự, lấy lòng lang dạ sói làm hổ giữ mình sạch sẽ làm vinh dự, lấy trêu hoa ghẹo nguyệt làm hổ sự hiếu thảo với bề trên làm vinh dự, lấy sự chê bai gièm phe làm hổ xin thề, tuy rằng tôi và Hàn Đông Dương vội vã kết làm chồng chồng, nhưng từ nay về sau, sẽ gắng giữ ước định ban đầu, tâm như tro tàn, không sinh tư tưởng dâm loạn, mãi đến lúc ly đôi khi Lâm Ngộ An cũng nghĩ, sao anh cả hắn lại có thể nghĩ ra được những điều như thế được cơ tới bên lề đường, Lâm Ngộ An vừa mới chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa sổ xe, liền thấy hình như trong xe có một… con chuột nhảy múa.“???”Lâm Ngộ An cực kỳ ngạc nhiên khom lưng, cách cửa sổ xe nhìn chồng cậu đang khoa tay múa chân trong xe, thắt dây an toàn, rồi lại tháo ra, làm vài ba lần, sau khi hít thở sâu mấy lần, lại giơ tay ra vỗ vỗ ghế ngồi, lại lấy đầu đụng vào tay lái, sau đó lại giơ tay gõ vào cửa sổ bài quyền quân đội, đánh đến mây bay nước chảy lưu loát sinh như hắn đang tìm cách nhảy ra khỏi xe sao cho an toàn. Lâm Ngộ An “…”Moẹ nó, chồng cậu đang làm cái gì thế! Đầu óc bị nước biển vào à?Lâm Ngộ An im lặng vài giây, cong ngón tay, gõ cửa sổ xe một cái, người ở bên trong hoảng sợ quay đầu sang nhìn sau khi Lâm Ngộ An lên xe, Hàn Đông Dương ngồi ngay ngắn lại, sau khi im lặng mấy giây, mắt nhìn về trước “Chúng ta đi thôi.”“Ừ!”Lâm Ngộ An thắt dây an toàn, len lén quan sát Hàn Đông Dương vài lần, muốn nhìn xem cái anh chồng hoạt bát nghịch ngợm ở sau lưng cậu đi đâu mất rồi, nhưng lại chẳng nhìn ra được dấu vết cà giật gì trên khuôn mặt cứng ngắc kia lẽ cậu nhìn lầm rồi, Lâm Ngộ An cũng không hỏi phút từ từ chạy đi, trong xe im lặng không một tiếng như hít thở một cái thôi cũng có thể tạo ra cơn sóng lớn, yên lặng quá, quá yên lặng Ngộ An vẫn không nhúc nhích, một sự yên lặng khó diễn tả được từ từ quấn quanh cậu, ngay cả thở cũng thở không một ai nói chuyện, Lâm Ngộ An lại quan sát hai mắt của Hàn Đông Dương, tay chồng cau5 cầm tay lái thật chặt, lưng thì cứng bây giờ cậu lại có một loại cảm giác lên nhầm xe tầm bậy thế cùng, vẫn là Lâm Ngộ An không chịu nổi, ho nhẹ một tiếng, giọng nói gượng gạo “Hay nghe nhạc chút đi!”Hàn Đông Dương lạnh lùng ừ một Ngộ An thở phào một cái, giơ tay nhấn nút Play, lúc lúng túng thế này, nghe nhạc chính là sự lựa chọn tốt đoạn nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, trước khi đài radio chạy được hơn nửa, Lâm Ngộ An chọn một đài radio trực tiếp, là cái gì cũng được, chỉ cần có nhạc thì chắc chắn bầu không khí sẽ thoải mái Lâm Ngộ An dựa lại vào ghế thầm khen mình thông mình, tiếng ca cực lớn không dự đoán được bỗng nhiên vang lên“Ôi… tôi hỏi anhỐi… tôi hỏi anhLương tâm của anh ở đâu rồi?”Tiếng hát lại chợt ngừng không ngờ được, trong không gian nhỏ hẹp dường như mang theo một loại tra hỏi linh lặng hoàn Ngộ An đực ra mở to mắt, nhìn Hàn Đông Dương một như không phải bây giờ sắc mặt của chồng cậu không có kẽ hở nào, cậu thật muốn hoài nghi đây là do Hàn Đông Dương cố ý, nhưng mà chồng cậu cũng không phải loại người ấu trĩ thế này “…”Lâm Ngộ An chỉnh đốn sắc mặt lại, lại vươn người thò tay ra, chọn bài hát tiếp theo.“Phụ bạc tình yêu của tôi, ép tôi rời điCuối cùng tôi cũng biết sự thậtNước mắt rơi xuốngPhụ bạc tình yêu của tôiAnh phải cõng quả nợ lương tâm…”Khóe miệng Lâm Ngộ An giật một cái, im lặng giơ tay tắt đi, mở danh sách bài hát ra, lập tức hít một hơi thật sâu, danh sách trước mắt cậu toàn là mấy bài “Lừa gạt tình yêu.”Lâm Ngộ An nuốt nước miếng, hấp hối giãy giụa chọn bài “Sói Phương Bắc.”…[Nhật ký trưởng thành – Manh mối phá án].Đoạn ngắn 9 tháng 9 năm 2019, ngoài trời nhiều tình hôm nay chính là lộn lên lộn ngờ tới lại có thể ghi được đầu mối quan trọng nhanh như tiên là viết tin tốt trước, bây giờ, bất kể là tôi yếu đuối hay lạnh lùng, anh ta cũng đã hoàn toàn bị tôi nắm đùa anh ta, đúng là dễ như trở bàn mà, tôi như thế có phải là quá cặn bã hay không! Ai, kệ đi, là tự tay anh ta bóp chết trinh tiết của tôi, không thể nhẹ dạ được, tục ngữ nói, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, thu tâm tình thương hại lại, mới có thể khiến mình mạnh mẽ chuyện chính đi, hôm nay ở trong phòng vệ sinh, tôi đã thử anh ta một phen, đã có thể khẳng định trăm phần trăm là anh ta cực kỳ thèm nhỏ dãi với da thịt cơ thể ngày hôm sau là ngày để tang trinh tiết của tôi, liền bắt đầu yêu thương nhung tôi, chuyện này đúng là không hiểu biết mà, cũng không rụt rè, mất trinh tiết còn chưa lâu, làm sao có thể trong lúc này đã… tức quá đi thôi ╰_╯.Viết sai viết sai rồi, lúc nãy giận lên đầu óc mê muội quá, ý là cho dù không phải trong lúc để tang, cũng không thể yêu thương nhung nhớ tôi, bởi vì tôi là một sát thủ không có tình ta muốn nói chuyện này cho cha mẹ, xem ra là muốn dùng sự thật chồng chồng để ràng buộc chân tôi đây mà. Anh ta vi phạm thoả thuận trong lúc kết hôn của chúng tôi, lại còn dụ dỗ tôi, quả thật chính là đã sai lại còn làm sai cho nay tôi chuẩn bị đi đón anh ta về nhà, dù sao vẫn phải tự dùng thân mình để dụ địch thôi, ở nhà thì anh ta không dám ra tay với tôi. Lúc hai người ở chung một chỗ, cũng có chút không ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra, tôi vẫn nên chuẩn bị trước một chút, phòng bệnh hơn chữa tiên là tải một ít bài hát có thể gọi lương tri anh ta quay về, hy vọng Lâm Ngộ An có thể ý thức được sai lầm của mình, ghìm cương ngựa trước bờ vực, quay đầu là tải thêm bài “Sói Phương Bắc,” nếu như lúc đó anh ta chọn nghe bài này, đó chính là nói rõ tối nay anh ta sẽ xuống tay với sẽ sớm chuẩn bị sẵn sàng, tắm rửa thơm tho sạch sẽ —— gạch đi, a, không phải là tắm, viết sai viết sai, là sớm mặc quần áo tử tế, không thể để cho anh ta thực hiện thích Anh ta là người sói, chắc chắn sẽ thích bài này, hừ hừ!Chương 10Nhà họ Hàn nằm ở Hoa viên Hoài Cảnh, sát ngay bờ sông, lúc hai người Lâm Ngộ An tới thì đã hơn tám chuông cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân đi nhanh, một người phụ nữ nhanh nhẹn ăn mặc gọn gàng đi ra —— dì Cầm là dì giúp việc của nhà họ Hàn, thấy hai người thì lập tức vui ra mặt, quay đầu nói vọng vào phòng khách là cuối cùng hai vị tiểu tổ tông cũng tới Hàn cầm một tờ báo, đang thảo luận gì đó với Hàn Dục Hào, Hàn Tiệp thì đang đắp mặt nạ trên mặt, Diệp Thù Lệ ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, vội vã đứng dậy “Ôi chao, Đông Dương Ngộ An, sao giờ này hai con mới tới.”Hai người vào nhà thay giày, Lâm Ngộ An cười một cái, nói là trên đường hơi kẹt Cầm đi tới phòng bếp bưng đồ ăn ra đặt lên bàn, vui vẻ nói “Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm thôi, cả nhà đang chờ hai con đấy!”Trên bàn ăn ở nhà, từ trước đến nay Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương vẫn ngồi cùng một bên, mà khi ngồi xuống thì Lâm Ngộ An có thể cảm giác được, ánh mắt của Hàn Dục Hào có dạo qua một vòng trên người của em trai đó liền nghe thấy Hàn Dục Hào dùng giọng nói thờ ơ hỏi “Đông Dương, sao hai ngày nay em lại trở nên hốc hác thế này, văn phòng luật sư bận lắm à?”Hàn Đông Dương thuận miệng đáp một câu cũng không bận lắm, nghe ra được là không vui vẻ gì đó, ánh mắt của Hàn Dục Hào lại dạo qua một vòng trên mặt Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An thầm trợn mắt trong lòng, cái người cuồng em trai khiến người ta giận điên cơm tối xong, cả nhà ngồi trên sô pha trò chuyện, đang nói thì Hàn Tiệp bắt điện thoại, nói có bạn hẹn cô ra ngoài đi xem phim, trước khi ra cửa thì cha Hàn lại tận tình khuyên bảo, nói là nếu Hàn Tiệp có khí khái như thế thì đi mướn phòng với ai đó đi, năm sau sinh cháu ngoại cho Ngộ An nghe mà không dám cười, năm nay cha Hàn đã hơn năm mươi tuổi, trong lòng đã cực kỳ muốn bế cháu, nhưng hết lần này tới lần khác là hai con trai đều gay cả đôi, chỉ có thể trông cậy vào con gái, nhưng con gái lại là một người cuồng công trước, cha Hàn vẫn luôn nói Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương, là hãy suy nghĩ về việc có một đứa con, nhưng trong lòng vợ chồng son biết rõ kết quả của cuộc hôn nhân này là gì, nên vẫn luôn từ khi từ chối thì cha Hàn cũng không ép bọn họ nữa.“Ngộ An lại đây, theo cha lên lầu, cha có chuyện muốn nói với con.” Hàn Tiệp đi ra khỏi cửa, cha Hàn đứng dậy từ ghế sô pha, kéo tay Lâm Ngộ An đi lên thư phòng, cha Hàn cũng không sầm mặt nữa, động tác đóng cửa rất cẩn thận, xoay người tới ngăn kéo lấy một cái túi màu vàng đựng gì đóđi tới ngồi lên sô pha, đặt vào trong tay Lâm Ngộ An như hiến vật quý, nói cậu mở Ngộ An nhìn xem, là một củ nhân sâm, trông rất mập mạp, là một củ nhân sâm cao cấp, cậu không hiểu đưa cái này cho cậu để làm Hàn nở nụ cười, vẻ mặt “Con hiểu hơn cha mà,” nói “Đứa nhỏ này, có phải là giả vờ với cha không, lúc nãy phía dưới nhiều người, xấu hổ nên không nói được chứ gì, dì Ngô nói hết cho cha rồi, con với Đông Dương ở nhà ấy à, tiết chế một chút, cha thấy vành mắt của Đông Dương đen thui à.”Lâm Ngộ An “…” Cái cậu cầm không phải là nhân sâm, mà là một củ khoai lang bỏng Hàn dùng giọng điệu người từng trải nói “Mấy người trẻ tuổi các con, có đủ kiểu hết, cha biết, Thù Lệ về nói cho cha, hôm bữa Đông Dương có khóc. Ây, thằng nhóc này từ nhỏ đã được cha mẹ chiều chuộng, con à, lúc kia ấy, tha thứ cho nó nhé.”Hai chữ “lúc kia” còn nhấn mạnh thêm, chứa ý hiểu mà không diễn đạt được bằng Hàn lại lục ra mấy cây nến không biết mò được từ đâu, đưa cho Lâm Ngộ An “Cái này này, con cất đi, cha biết tụi con chơi cũng ghê lắm, nhưng mà dù sao cũng còn trẻ mà, thử này thử kia cũng không tệ lắm.”Không phải, cha, sao cha chơi được đủ loại thế!Lâm Ngộ An dở khóc dở cười “Cha, thật ra tụi con không phải thế, không phải như cha nghĩ đâu, đồ chơi này cũng hơi quá rồi.”Cha Hàn vỗ vỗ tay Lâm Ngộ An, sâu xa nói “Sau này, cha cũng không ép tụi con phải có con nữa, chỉ cần tụi con hạnh phúc là được rồi. Con yên tâm, hệ số an toàn của vật này là trăm phần trăm, cha cũng thử qua rồi, không đau tí nào cả, còn có thể xua đuổi lạnh lẽo ẩm ướt trong cơ thể nữa.”Lâm Ngộ An “…” Có phải cậu đã biết một ít chuyện không nên biết hay Hàn nói rất nhiều chuyện thân mật, Lâm Ngộ An vốn tính tối nay sẽ thử ngả bài trước, nhưng dưới ánh mắt nóng rực và giọng nói từ ái của cha Hàn, lại lập tức không biết phải nói thế là hai năm qua bọn họ giả ân ái, lừa dối cha mẹ, chuyện này cũng quá vô ơn rồi, không thể làm là nói vợ chồng già lâu năm, tình cảm không còn mặn nồng như trước, lúc trên giường không “lên” được, muốn ra ngoài gặm cỏ thứ hai càng không nói được, nhớ lúc cậu mới kết hôn với Hàn Đông Dương, sau tuần trăng mật, cũng về nhà ăn cơm, đêm đó ở lại nhà họ Hàn, sáng hôm nay cha Hàn mẹ Hàn và cả dì Cầm đều lén nhìn cậu và chồng mắt có thương xót, có không hiểu được, có tò mò, nói chung là đủ loại sắc mặt, cần cái gì thì có cái Ngộ An không hiểu là có chuyện gì xảy ra, mãi đến lúc bọn họ về nhà, nửa đêm hôm đó cha Hàn lái xe tới, cầm một cái túi có độ dài và kiểu dáng khác biệt và các loại đồ dùng trên giường, nhét vào một cái túi màu đen khác, ném lên ban công nhà bọn trong còn có một lá thưGửi cho con trai và con dâu của cha, đêm qua cha không nghe được tiếng động gì truyền ra từ trong phòng hai con, thật là không giải thích được. Suy nghĩ một ngày, cuối cùng cũng hiểu đôi chút, trong túi có dầu thần Thái LanTiểu thụ dùng nó, lên giường vặn vẹo uốn éo lắc như công dùng nó, cả đêm đều muốn sập sập sình chồng dùng nó, xx mỹ mãn như tên hai năm qua, ngay cả quặng mỏ trong nhà mà cha Hàn cũng chẳng để ý đến, thường xuyên lật xem đủ loại sách, cầm kính lúp thức đêm để tìm hiểu về quần thể gay này, trình độ nghiêm túc có thể so với dốc lòng nghiên cứu thành quả khoa học, đúng là ông đã bị quật nát tâm vì cái vấn đề không hài hoà trên giường của vợ chồng nên, nếu như cha Hàn biết sinh hoạt của bọn họ không có tình cảm mãnh liệt mặn nồng, vậy thì sợ sẽ là Tây Hán có Khuông Hành khắc khổ hiếu học đục tường dẫn ánh sáng, bây giờ có cha Hàn chong đèn thâu đêm để nghiên cứu tư thế cơ ra chồng cậu nói không sai, chuyện này quá đột nhiên, không hề có sự báo về bàn bạc lại nên nói chuyện này làm sao, còn phải làm sao để cho người nhà tiếp thu Hàn đối xử tốt với cậu, cứu nhà họ Lâm bọn họ, cậu không thể vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo như tuỳ tiện nói ra khỏi miệng, vậy thì đúng là chẳng khác gì kẻ vô người ở trên lầu một lúc, liền xuống lầu, đến mười một giờ thì hai người Lâm Ngộ An mới về gần đi, Hàn Đông Dương có bộ dáng không muốn đi, đứng ở cửa do dự bất an, dây dưa một lúc lâu, lại xoay người dựa vào tai Hàn Dục Hào nói gì Ngộ An không biết chồng mình nói gì, tuy không đoán được chính xác, nhưng cảm thấy rằng chuyện này có quan hệ với mình, bởi vì Hàn Dục Hào vừa nghe vừa gật đầu, còn nhìn kỹ cậu vài lần, vỗ vỗ vai Hàn Đông Dương an ủi một câu “Về đi, anh cả sẽ đến bảo vệ em.”Lúc này Hàn Đông Dương mới theo Lâm Ngộ An lên xe, Hàn Đông Dương hỏi Lâm Ngộ An túi trên tay là gì, Lâm Ngộ An cũng không ngượng ngùng gì cả, hai năm qua, cha Hàn vẫn thường đưa cho vợ chồng son bọn họ đủ loại thần dược dầu thần thuốc bổ, rất nhiều thứ bọn họ chưa thấy qua bao Đông Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, im lặng vài giây, giọng nói có hơi khàn khàn “Anh không nói gì với cha chứ!”“Vẫn chưa, tôi cũng biết được là có hơi vội vàng quá.” Lâm Ngộ An khép túi lại, sau đó hai mắt sáng lên, thoải mái nói “Nhưng mà tối nay chúng ta có thể về thử mấy cái nến này xem.”Hàn Đông Dương “…”Tâm tình thoải mái lập tức cảnh giác hẳn lên, giọng nói của Hàn Đông Dương không lưu loát lắm “Lấy, lấy, lấy ai ra thử?”Lâm Ngộ An nhếch miệng cười, nhìn qua vô cùng vô nói “Hai ta đều có thể thử mà!”Hàn Đông Dương “…” Mình biết đến Mạn Mạn Hà Kỳ Đa từ một bộ đoản tên là “Ngài ảnh đế và cậu thịt tươi”, cũng nhờ đó mà biết truyện của Mạn Mạn nó rải đường cỡ nào, ngược cẩu FA cỡ nào. Vì thế khi biết đến bộ “Trước khi ly hôn” này mình đã nhảy hố không chút do dự vì nghĩ chị ấy viết ngược, tại 2 chữ “ly hôn” ấy, ai ngờ vẫn chị ấy vẫn trung thành mà ngược cẩu FA huhu. Thôi thì các bạn nhảy hố chung với mình luôn đi cho vui v 1. Thông tin truyện Trước khi ly hôn Tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa Thể loại Thờ ơ cấm dục ảnh đế công x ngây thơ si tình tiểu thịt tươi thụ, cưới trước yêu sau, chua chua ngọt ngọt, tình hữu độc chung, điềm văn, 1×1, HE. — Trước khi ly hôn – Mạn Mạn Hà Kỳ Đa Văn án Thái tử gia của một công ty giải trí dấn thân vào giới điện ảnh yêu tha thiết một ảnh đế. Lấy cớ muốn được lăng xê mà kết hôn giả với anh. Sau nhiều năm, cuối cùng cũng nháo đến chuyện ly hôn. Hàn Thời thật sự rất yêu thích Lịch Phong. Cậu không muốn cứ như vậy ly hôn, nên đã ép buộc anh nhận cùng cậu một show truyền hình thực tế, cũng chẳng phải muốn vãn hồi cái gì, chỉ đơn thuần là muốn trân trọng từng phút giây bên anh mà thôi. Cậu không hề nghĩ là, anh cũng để ý tới cậu, chỉ vì một vài phút giây chung đụng ngắn ngủi này. [ Đọc truyện tại đây nha ] … Đọc truyện tại đây Tủ truyện đam mỹ 2. Review truyện Trước khi ly hôn Thời điểm mình đọc truyện này là vào tầm này năm trước, là bộ truyện làm mình chính thức trở thành fan của Mạn tỷ. Thật sự thích cách hành văn của chị, cái tình, cách yêu của mỗi nhân vật sống động mà chị dựng lên, mà cụ thể ở đây là Hàn Thời và Lục Phong. Lục Phong, năm nay 29 tuổi, đức cao vọng trọng, đóng phim thì nổi tiếng khỏi bàn, gia thế lai lịch đều có đủ. Đã ẵm trong tay nhiều giải vàng điện ảnh ở nước ngoài, là một ảnh đế chính hiệu. Hàn Thời, cậu minh tinh tiểu thịt tươi, con trai cưng của ông trùm giới điện ảnh, chân ướt chân ráo bước vào ngành giải trí ở tuổi 20. Mà ở tuổi này, muốn bồi dưỡng cậu cũng không còn kịp nữa. Vì thế, Mục Gia Ngôn, người quản lý của Hàn Thời đã mạo hiểm chọn con đường “cưới vợ gả chồng” cho cậu. Mà Hàn Thời cậu ai cũng không chịu, chết sống chỉ muốn cưới Lục Phong. Nháo lên nháo xuống, cơ duyên xảo hợp mà 2 đứa ký một cái hợp đồng hôn nhân 3 năm, đôi bên cùng có lợi. Suốt ba năm, không qua lại, mỗi người sống một cuộc sống riêng, không có điểm giao nhau. Cho đến khi thời hạn 3 năm sắp hết, Hàn Thời tranh thủ được một show thực tế cho các cặp đôi và mong Lịch Phong giúp mình lần cuối trước khi ly hôn. Từ đây Lịch Phong mới có cơ hội tiếp xúc với Hàn Thời, hiểu hơn về con người cậu và bắt đầu rung động…. Review Trước khi ly hôn Mình nghĩ điểm hay của truyện là đã khéo léo đan xen giữa hiện tại và quá khứ, giữa một Hàn Thời năm 23 tuổi với cậu tiểu công tử năm 17, 18 tuổi. Hóa ra cậu trai ấy đã thầm mến Lục Phong được 6 năm trời rồi. Ai trong chúng ta chắc cũng đều từng trải qua cảm giác thầm mến một người. m thầm lặng lẽ quan tâm đối phương, nỗ lực vì người đó, tốt hơn vì người đó. Đọc đến những đoạn văn ấy, những câu chữ ấy, bất chợt thấy lại hình bóng của mình ngày xưa, từng hết lòng vì một người như thế, mà không dám vọng tưởng hồi đáp, không quan trọng được-mất, thiệt-hơn… “Thời gian 6 năm, vô số ngày đêm, hai từ Lịch Phong này, 16 nét bút này, từng lần, từng lần một, khắc vào lòng Hàn Thời, vào trong mơ, trong laptop ngày trẻ, trong mơ ước khi thổi bánh sinh nhật, trong mật khẩu di động cũ xưa. Thời gian sáu năm, quanh đi quẩn lại, đều là anh.” Sự đối sánh giữa Hàn Thời của 6 năm trước và 6 năm sau càng khắc họa rõ nét tình yêu của cậu. 6 năm trôi qua, cậu nhỏ năm ấy bây giờ đã trưởng thành, nhưng vẫn giữ lại những nét ngây ngô non dại, sự xấu hổ ngượng ngùng, và cả… nét đáng thương. Chi tiết cậu trong show cả ngày làm việc đến mức tay nổi rộp phồng để lấy tiền đi mua pháo hoa cho anh, rồi ngỡ ngàng khi cậu trợ lý đem về đống pháo bông pháo đốt trong đám cưới ấy?‍♀️ thật là vừa hài mà cũng thương nữa. Thương cho một Hàn Thời năm lần bảy lượt đều để lỡ mất anh, đều không thể để anh thấy được tấm chân tình của mình. Anh chẳng biết rằng, 6 năm trước, có một cậu nhóc ngày ngày đến tham ban phim của anh, bí mật giấu túi giữ ấm trong áo khoác của anh suốt mấy tháng trời mùa đông lạnh giá. Có một người hôm anh đóng máy phim, liên hoan xong vội đi ngay, người ấy không biết vẫn đến thăm anh… Đêm đông lạnh như vậy, trường quay lại ở xa. Cậu nhóc năm ấy, “bị bỏ lại giữa một trường quay hỗn độn, mênh mông và lạnh lẽo…không một ai biết…” Bước chuyển mình của câu chuyện, là khi Lịch Phong bắt đầu động tâm với em ấy, quan tâm em ấy, rồi đỉnh điểm là lúc biết hết tất cả quá khứ mà anh đã bỏ lỡ của em. “Là anh phụ lòng em, phụ tất cả. Không tìm được em sớm hơn, đều là lỗi của anh. Cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa, được không?”. Tiếp theo chính là quãng thời gian anh công chăm chỉ theo đuổi em thụ trong khi em nó thì muốn về một nhà với anh từ lâu rồi . Em nó còn đáng iu đến mức sợ anh theo đuổi lâu quá không được rồi chạy mất cơ= “Anh chưa từng theo đuổi ai, không có biết. Theo đuổi thật ra khổ lắm, em…em không nỡ. Hơn nữa, nếu lâu quá chưa đáp lại…Lỡ như anh không chịu được nữa, không theo nữa thì sao? Em biết đi tìm ai phân bua đây chứ?” Xong rồi HE 2 đứa về một nhà luôn chứ sao . Truyện khá ngắn 9 chương + 3 phiên ngoại, rất cute và dễ xương. Em thụ có những màn ăn giấm rất hay và độc đấy nhé. Nói chung là, tuyến tình cảm ổn, nhân vật và tình tiết đều xây dựng khá tốt, có điều hơi ngắn nên chưa đủ thỏa mãn độc giả. Sau cùng, mình kết nhất câu nói này của anh côngcâu nói khiến anh trở thành Top ôn nhu công trong lòng mình ” Theo đuổi không thành, anh vẫn theo. Ôm được trong tay, anh thương em cả đời.” Tổng kết lại, truyện hay, nhẹ nhàng, thích hợp đọc giải trí, thư giãn. Mọi người có thể thử đọc, biết đâu lại trở thành fan Mạn tỷ sau truyện Trước khi ly hôn này, như mình ý. Xem thêm >>> List truyện đam mỹ sủng ngọt, công sủng thụ cực hay >>> Review đam mỹ sủng Thê Vi Thượng – Lục Dã Thiên Hạc Comments comments

truyện đam mỹ trước khi ly hôn