truyện tiểu oan gia
BẠN ĐANG ĐỌC [Hoàn] Tương Quý Phi Truyện [Edit]- Tô Tiểu Lương Romance [HOÀN] Thể loại: cổ đại, cung đấu Editor: Huệ Hoàng Hậu Văn án : Từ đích trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử.
Tấn Giang VIP2019-05-30 kết thúc. Tổng số bình luận: 206 số lần bị cất chứa cho đến nay: 1389. Lý tiêu ngọc lấy của hồi môn tiểu tỳ thân phận vào Việt Quốc vương cung, nhìn thấy trong truyền thuyết hoang đường bạo ngược quốc quân sau, nàng mới biết đồn đãi có hư.
Được sự chỉ dẫn tận tình của các Trưởng sự cô cô, ba người hiểu được những phe cánh trong hậu cung với một bên là Hoa phi Niên Thế Lan trẻ đẹp đắc sủng, gia thế hơn người, kiêu căng ngạo mạn và Hoàng hậu Ô Lạp Na Lạp Nghi Tu lúc nào cũng tỏ ra đức độ hiền từ.
Những câu nói hay trong tiểu thuyết ngôn tình Oan gia tương phùng - Tiêu Dao Hồng Trần Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một
Tự lập tự cường Chu Bảo, khổ tâm kinh doanh gia tộc xí nghiệp nhiều năm, ở mọi người trong mắt là cái cường thế có thủ đoạn nữ cường nhân, ai cũng không nghĩ tới một hồi thương nghiệp liên hôn, liền sẽ trở thành áp đảo Chu Bảo này chỉ cường hãn lạc đà cọng rơm cuối cùng, nàng thế nhưng bởi vậy sinh bệnh mất trí nhớ.
Tiểu Oan Gia Chương 6. Chương trước: Chương 5. CHƯƠNG 7. Hai người cứ thế cãi nhau ầm ĩ đến tận đầu tháng ba, Tống Trạch vẫn thế ngồi ở yên sau của Lâm Kính Tổ, dùng cặp đánh lên đầu hắn: "Cậu đã làm xong bài tập Vật lí ngày hôm qua chưa? Cậu mà còn không làm
Cashberry Lừa Đảo. Tống Trạch giận run người cắn chặt răng, con ngươi đen to tròn chuyển một vòng, cất cao giọng nói“Các cậu ai muốn nghe chuyện xưa?”Bọn nhỏ đang chơi túi cát lập tức chạy đến vây quanh, tất cả đều biết Tống Trạch là con nhà văn, một bụng đầy ắp chuyện xưa, Tam Quốc này, Thủy Hử này, Tây Du này, Hồng Lâu này… Ách, có ai mà không thích nghe chứ, nói còn hay hơn trong radio hay phát lúc mười hai giờ trưa Trạch thanh thanh giọng, liếc mắt nhìn Lâm Kính Tổ đang đứng bên ngoài một cái, không nhanh không chậm mở miệng, kể về chuyện Chư Cát Lượng thảo thuyền tá tiễn. Tống Trạch kể chuyện sinh động như thật, Lâm Kính Tổ đứng bên ngoài giả vờ như không thèm, nhưng lỗ tai hắn đã hận không thể dựng thẳng Trạch kể đến khúc Chư Cát Lượng dùng cỏ để che phủ, rồi sau đó chờ. Ngày đầu tiên, không có gió. Ngày thứ hai, vẫn không có gió. Ngày thứ ba –“Thế nào?”Mấy đứa nhỏ đều rướn cao cổ mà chờ. Tống Trạch ngẩng đầu nhìn lên trời.“Trưa rồi, tớ phải đưa cơm cho ba.”Hôm nay là cuối tuần, giáo sư Tống còn đang ngâm mình trong phòng nghiên cứu tư liệu đó. Tống Trạch thanh thanh thản thản cất bước bỏ đi, không thèm nhìn Lâm Kính Tổ đến một vạng, Lâm Kính Tổ đứng dưới lầu nhà Tống Trạch, đỏ mặt tía tai nói“Cuối cùng thế nào?”Tống Trạch ra vẻ không hiểu“Thế nào là thế nào?”“Chính là, cái kia – ngày thứ ba…”“Tớ không thèm nói cho cậu.” Tống Trạch cười nâng tay chỉnh lại áo mình.“Biết Chu Du chết thế nào không?”Lâm Kính Tổ trừng mắt lắc đầu.“Là tức chết đó.”Lâm Kính Tổ rất không có chí khí chạy tới thư viện, bộ dáng lén lút xem khiến cho quản lý nghĩ cậu nhóc này đang xem .Còn Tống Trạch thì đợi đến trời tối lại lén lút chạy ra sau nhà tập đánh bao cát, khiến hàng xóm mỗi lần đào được cái bao cát dưới đất thì cứ tưởng mình nhặt được bảo mắt lại qua thêm hai mùa hè nữa, trường vì chào đón ngày quốc tế thiếu nhi, yêu cầu mỗi lớp phải có một tiết mục. Lớp Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch đăng kí vở kịch . Lâm Kính Tổ cao cao tráng tráng không hề do dự bị đề cử làm con sói lông xù. Lời kịch của hắn rất đơn giản, chỉ có mấy câu trả lời kia. Nhưng khi chọn người làm cô bé quàng khăn đỏ thì gặp khó khăn, những cô nhóc dễ thương thì trong lớp cũng có, nhưng lời kịch rất nhiều, gần như không ai có thể nhớ đúng, bọn nhóc này lớn bao nhiêu chứ?Mấy thầy cô bàn bạc đến bàn bạc đi, cuối cùng dừng mắt trên người Tống Trạch chỉ mới sáu tuổi mà có thể trả được . Đầu Tống Trạch nho nhỏ, da trắng nõn lông mi dài, vẫn còn là cậu nhóc chưa thay giọng, mặc trang phục vào còn ai mà không khen đây thật là một cô nhóc xinh đẹp dễ thương chứ?Lời nói của cô giáo là thánh chỉ, Tống Trạch chỉ có thể không tình không nguyện hóa trang thành cô bé quàng khăn đỏ. Lúc tập luyện miệng Lâm Kính Tổ hôi từ trái hôi sang phải, không cần hóa trang cũng biến thành sói rồi.“Bà ơi, sao tai bà dài thế?”“Tai bà dài để bà nghe cháu nói được rõ hơn.”“Bà ơi, sao mắt bà to thế?”“Mắt bà to để nhìn cháu được rõ hơn.”“Bà ơi, sao tay bà to thế?”“Tay bà to để sờ ngực cháu được dễ dàng hơn. Ai da!”Đầu bị hung hăng đánh một cái, Lâm Kính Tổ không nhịn được ôm bụng cười lớn. Gương mặt đã được hóa trang của Tống Trạch nhìn không rõ màu sắc, nhưng chắc chắn đã thẹn quá thành giận, hung tợn nhào lên bóp cổ Lâm Kính Tổ.“Tớ cho cậu cười!”“A ha ha ha… Ai da… được lắm Tống Trạch, xem chiêu…”Lúc cô giáo đến thì hai người đã ôm nhau đánh thành một đoàn.“Mau ngừng tay! Tống Trạch, coi chừng váy, đánh nữa sẽ bị rách đó! Đây chính là công sức một đêm thức trắng để làm viền hoa của cô a!”Chủ nhiệm lớp bên cạnh biết hai người luôn đối đầu với nhau chỉ có thể lắc đầu thở dài.“Cái đôi tiểu oan gia này!”
Tiểu Oan Gia [/URL] Tác giả Thu Trì Vũ Thể loại Thanh mai trúc mã, hoan hỉ oan gia, 1×1, tình hữu độc chung, ấm áp văn, HE Văn án Giáo sư Tống dạy trong trường đại học có đứa con tên là Tống Trạch. Đại Lâm – người trồng hoa trong khuôn viên trường đại học cũng có một đứa con tên Lâm Kính Tổ. Thời gian hai người ra đời cũng chỉ hơn kém nhau ba ngày. Từ lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không vừa mắt nhau. Bọn họ mới gặp đã cãi nhau, chửi nhau không được ba năm câu đã lao vào đánh, từ khi còn mặc tả đánh đến tiểu học, từ tiểu học đánh đến trung học, lại từ trung học đánh đến đại học. Cha mẹ, hàng xóm, giáo viên của hai người cũng đều lắc đầu "Thật đúng là một đôi tiểu oan gia!" Lâm Kính Tổ bị Tống Trạch chửi là "đồ dã man" và Tống Trạch bị Lâm Kính Tổ chửi là "lòng dạ hẹp hòi" đánh thế nào mà cuối cùng lại đánh đến trên giường? Chuyện tình thoải mái vui tươi của đôi hoan hỉ oan gia, kính thỉnh ủng hộ văn mới của Thu Trì Vũ – . * * * Phần văn án đã tóm tắt bối cảnh mở đầu của câu chuyện, từ đó các bạn có thể thấy được hai nhân vật được đặt trong mối quan hệ hoàn toàn đối lập nhau Lâm Kính Tổ và Tống Trạch. Những chương truyện tiếp theo chính là những câu chuyện hài hước, thú vị hằng ngày xoay quanh hai nhân vật. Họ chẳng khác nào nước với lửa, đụng nhau sẽ xung khắc, có ngươi thì không có ta và ngược lại. Tác giả gần như đẩy mâu thuẫn giữa họ lên tới đỉnh điểm Về vị trí xã hội, về tính cách, về năng lực, về quan điểm.. khác biệt mọi thứ. Vậy làm thế nào mà hai cá thể như cực nam và cực bắc đấy hút nhau? Trong một lần Tống Trạch bị người khác tấn công chính Lâm Kính Tổ đã cứu cậu. Sự việc bất ngờ đó đã vẽ ra một bước ngoặt mới cho mối quan hệ của đôi bên. Lần đầu tiên trong mối quan hệ, hai người giảm bớt đi sự nóng nảy của mình để nhìn đối phương bằng một ánh mắt thiện cảm hơn. Và không biết từ lúc nào, ban đầu chỉ là ánh mắt thiện cảm, nhưng sau đó là chính là sự yêu thích và quý mến nhau và cao hơn chính là tình yêu. Bạn có thể nghĩ, nội dung câu chuyện này thật bình thường, hơn nữa nó lại là một tiểu thuyết ngắn, vậy nên điều gì sẽ níu chân được bạn đọc đây? Mình cũng cùng quan điểm với bạn nhưng mình cũng sẽ chỉ cho bạn thấy nét thu hút của câu chuyện này. Tác giả kể một câu chuyện đã cũ nhưng vẫn giữ được sự thú vị trong câu chuyện và tạo ấn tượng bằng cách kể của mình. Đó là cuối mỗi chương sẽ đều có một câu chốt "Đúng là cặp oan gia". Câu chốt này có thể xuất phát từ bất kì ai Hàng xóm, bạn bè, thầy cô, hay chính phụ huynh của nhân vật chính. Nhưng ý tứ của nó lại có sự thay đổi qua từng chương truyện. Đoạn đầu, câu nói như nhấn mạnh sự trái ngược của đôi bên. Và đó chính là tấm nền hoàn hảo để khắc sâu sự thay đổi trong tình cảm của Lâm Kính Tổ và Tống Trạch. Đến giai đoạn khi hai bạn trẻ bắt đầu "cảm nắng" nhau, rồi yêu đương giấu giấu giếm giếm, thì với mình, lúc này cái câu nhận xét vô thưởng vô phạt đó lại như một nụ cười gian, có thể của tác giả, có thể của chính hai nhân vật khi dùng vỏ bọc oan gia để che dấu tình cảm vụng trộm bên trong. Ai đời, hai đứa nhỏ "đánh nhau" trong phòng. Bố mẹ thì cằn nhằn dạy dỗ chứ có ngờ đâu cái "đánh nhau" của hai đứa lại được hiểu theo nghĩa bóng khá là 18+ Với mình, đây là một câu chuyện tình yêu dễ thương và dí dỏm, cộng thêm cách viết của tác giả khiến nó trở thành một món ăn tinh thần có chất lượng, sẽ khiến độc giả thích thú nếu thưởng thức. Nghĩ xa hơn một tí, mình rất thích thông điệp của câu chuyện. Yêu hay ghét một ai đó vốn là một bức tường của tình thần. Không có yêu hay ghét mãi mãi, và thực ra khi bạn mở lòng ra để đón nhận một ai đó, nhìn vào những điểm tốt của họ thì biết đâu chính họ mới là người mà bạn đang tìm kiếm. Nhớ là "ghét của nào trời trao của đó" đấy nhá! Nếu bạn đang không có quá nhiều thời gian rảnh, thì đây rõ ràng chính là lựa chọn hợp lí nhất để bạn nghỉ ngơi "một tí" rồi[/COLOR] Last edited by a moderator 8 Tháng hai 2020 thanh mai trúc mã
Tiểu oan gia Tác giả Thu Trì Vũ Thể loại thanh mai trúc mã, hoan hỉ oan gia, 1×1, tình hữu độc chung, ấm áp văn, HE Độ dài Hoàn. Hình như khoảng 32 chương chính văn và 10 phiên ngoại Edit Tiểu Hân Nguồn Văn án Giáo sư Tống dạy trong trường đại học có đứa con tên là Tống Trạch. Đại Lâm – người trồng hoa trong khuôn viên trường đại học cũng có một đứa con tên Lâm Kính Tổ. Thời gian hai người ra đời cũng chỉ hơn kém nhau ba ngày. Từ lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không vừa mắt nhau. Bọn họ mới gặp đã cãi nhau, chửi nhau không được ba năm câu đã lao vào đánh, từ khi còn mặc tả đánh đến tiểu học, từ tiểu học đánh đến trung học, lại từ trung học đánh đến đại học. Cha mẹ, hàng xóm, giáo viên của hai người cũng đều lắc đầu “Thật đúng là một đôi tiểu oan gia!” Lâm Kính Tổ bị Tống Trạch chửi là “đồ dã man” và Tống Trạch bị Lâm Kính Tổ chửi là “lòng dạ hẹp hòi” đánh thế nào mà cuối cùng lại đánh đến trên giường? 1. Ở ngôi trường đại học nào đó thuộc khu nào đó của vùng duyên hải Trung Quốc có một người trồng hoa họ Lâm, mùa hè của năm 1983, ve kêu nghe đặc biệt thấy phiền. Ngày 3 tháng 7, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời hắn chạy xe chở cô giáo Vương vợ của giáo sư Tống tới bệnh viện phụ sản, mặt trời chói chang, một thân mồ hôi như tắm. Ngày 6 tháng 7, mặt trăng trên trời thật cao, vẫn là chiếc xe đó, hắn thở hổn hà hổn hển chở lão bà của mình tới bệnh viện phụ sản, ban đêm của mùa hè thực lạnh, nhưng hắn vẫn một thân mồ hôi như tắm, mồ hôi nhiều đến nỗi khiến tay cầm lái run run. Vợ của giáo sư Tống sinh ra một đứa bé trai thật xinh đẹp, đôi mắt to tròn như trái nho, làn da trắng nõn điểm xuyết phấn hồng, bởi vì không đủ tháng, nên thân hình gầy nhỏ được bao trong lớp vải ấm áp, càng khiến mắt cậu lớn hơn nữa, hàng xóm trìu mến nói “Vật nhỏ thật đáng yêu! Trưởng thành nhất định sẽ rất đẹp!” “Vừa nhìn liền biết là sao Văn Khúc tái thế!” Lão bà của đại Lâm cũng sinh ra một đứa bé trai, đen đen tráng tráng, ôm trong tay sẽ ngay lập tức cảm thấy đứa bé này rất to con. Lại có thêm đôi mày rậm trông cực nhanh nhẹn, nhưng da có rất nhiều nếp nhăn, nhăn y như da chó. Hàng xóm thấy vậy cười ha ha nói “Đứa bé nào mới sinh ra cũng đều như vậy, lớn lên là hết thôi.” “Đúng vậy, nhìn xem con anh khỏe mạnh thế này!” Diện tích của ngôi trường đại học nào đó rất lớn, khu trung tâm là khu giáo sư, cao từ bốn đến sáu tầng mà phòng nào trông cũng thực rộng lớn, tại nơi có kiến trúc hiện đại này, cả trước lẫn sau đều đầy những cây đại cổ thụ, có thể che nắng. Ở phía Tây của khu giáo sư, đi bộ khoảng mười phút sẽ tới, là một loạt nhà chỉ có tầng trệt, phía trước nuôi gà phía sau trồng đồ ăn, như một ngôi làng nho nhỏ ở nông thôn.
truyện tiểu oan gia