truyện sự dịu dàng dưới lớp quân trang
Chương 65: Hé mở. Trước. Tiếp. Advertisement. Dung Âm trở mình trên giường, chiếc chăn mỏng trượt xuống để lộ đầu vai tròn trịa và làn da căng bóng, những lọn tóc dù rối bù sau trận kịch liệt nhưng vẫn còn giữ được độ mềm mại tuôn nhẹ xuống bờ vai gầy gầy
Xúy La Mạn Xuyên Truyện. Tác giả: yuna2009. 4 1 2. '' Nguyệt Vi, trẫm có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của nàng, nàng muốn y phục trẫm lập tức cho người may, nàng muốn trang sức trẫm cho người làm, nàng muốn xây biệt phủ trẫm điều nhân cho nàng, đến cả giang sơn này
Tính chất "Thi trung hữu hoạ" tác phẩm Truyện Kiều nhiều nghĩa đoạn thơ có Những đoạn thơ giàu chất tự sự, đối thoại, trần thuật việc Có vài nét hai câu thơ Những đoạn thơ tả chân dung nhân vật, tả phong cảnh, chất hoạ gần đậm đặc đoạn tả cảnh sinh hoạt
Cảm nhận của em về khổ thơ cuối bài Sang Thu - Hữu Thỉnh. THPT Sóc Trăng 02/11/2021. Để nêu cảm nhận của em về khổ thơ cuối bài Sang Thu của Hữu Thỉnh thì các em có thể tham khảo dàn ý kèm một số bài văn mẫu tuyển chọn do THPT Sóc Trăng tổng hợp dưới đây nhé. Đề
Tán đi khắc đổ. Tán đi khắc đổ là một trong những truyện đam mỹ hiện đại mới nhất. Truyện xoay quanh mối tình đam mỹ của Diệp Trình (Công) và Tô Diệp Thần (Thụ). Tô Diệp Thần là một hotboy nổi tiếng của trường Tinh Huy, anh nổi tiếng là người tài năng, đẹp trai
"Ừm, quân đội cần dùng đến. Dạy ngươi, ta cũng an tâm." Điền Minh ra lệnh cho các binh sĩ đi tìm nguyên liệu. Điền Minh học rất nghiêm túc. Buổi trưa ngày thứ hai, Lê Hiên dẫn đại quân trở lại Phù thành, đã chiếm lại được Thanh Châu, giết chết thủ lĩnh phản quân, đóng binh của mình ở lại đó.
Cashberry Lừa Đảo. SỰ DỊU DÀNG DƯỚI LỚP QUÂN TRANG Tác giả Gấp Giấy Con Kiến Nguồn Tàng Thư Viện Thể loại Hiện đại, quân nhân, cán bộ cao cấp Editor Tiểu Mạch ^^ PS Đây là truyện mình rất thích, là quá trình tìm hiểu, quen biết của 2 nhân vật. Không giống những bộ quân nhân khác, kết hôn rồi yêu, bộ này ngược lại. Tất cả thuận theo tự nhiên Văn án Là Hạ Sơ gặp Lương Mục Trạch Khi quân muội dịu dàng gặp băng sơn quân ca ca Có nghe thấy không? Hình như có hương vị của JQ… Chú thích JQ chính là gian tình ý gian tình là gì?? Không biết giải thích, nói chung là tình yêu giữa hai ngươi ý mà Văn án ngắn gọn, đủ thông tin về nhân vật chính >.< MỤC LỤC Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 54 Chương 55 Chương 56
SỰ MỀM MẠI DƯỚI QUÂN TRANG Tác giả Chiết Chỉ Mã Nghị Thể loại Hiện đại, quân nhân, bác sĩ quân nhân x bộ đội đặc chủng, SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, HE. Độ dài 56 chương + 5 NT Tình trạng Hoàn edit – đã được chuyển thể thành phim với tên “Quân trang thân yêu”. Giới thiệu Khi Hạ Sơ gặp gỡ Lương Mục Trạch. Khi em gái quân nhân “dịu dàng” gặp gỡ anh trai quân nhân “băng sơn” . Khi một cuộc sống “ở chung” đặc biệt bắt đầu. Ngửi thấy gì không? Là mùi JQ gian tình. . . *** “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên đối diện bất tương phùng.” * Cuộc đời ai mà chẳng có vài lần gặp gỡ, ai mà chẳng đi qua vài bụi hoa. Thế nhưng trong số ngàn vạn con người lướt qua, đâu mới là đoá hoa thực sự thuộc về bạn? Trước đây, Hạ Sơ đã từng nghĩ Trác Nhiên sẽ là một nửa định mệnh của đời mình. Người nam sinh có nụ cười tươi sáng như gió xuân, hay vén tóc rơi trên trán cô, luôn miệng nói thích, gọi cô là Sơ Sơ. Tiếc thay, mối tình đẹp đẽ ấy lại nhanh chóng lụi tàn. Anh vội vã chia tay, ra đi đột ngột, bỏ lại cô một mình bơ vơ với trái tim vụn vỡ. Nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ tan, vết thương theo thời gian rồi sẽ có ngày lành lại. Năm tháng trôi qua, mỗi khi nghĩ về người cũ, đối với Hạ Sơ chỉ như một kỷ niệm, là một phần trong quá khứ của cô mà thôi. Rồi một ngày đẹp trời, Thượng Đế lại dành tặng cho cô một “định mệnh” khác. Hạ Sơ từ bé đến lớn chưa từng rời khỏi cha mẹ, là bảo bối được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay. Thế mà cũng có ngày cô tự động tách khỏi sự bảo bọc của họ, đi đến một nơi vô cùng xa lạ với chính bản thân mình. Cô mang theo phần phúc lợi mẹ dành tặng, dọn đến căn hộ chung cư của bạn mẹ nơi thành G, bắt đầu một cuộc sống mới chỉ của riêng cô. Sau hai tháng không thấy chủ nhà đâu, Hạ Sơ dần trở nên thoải mái, tùy tiện trưng dụng bồn tắm lớn trong nhà. Ngay lúc đó chủ nhà bỗng dưng xuất hiện, lại còn là người mà cô vừa mới gặp cách đây không lâu. Hạ Sơ thoạt nhìn là một cô gái rất ngoan, nhưng sâu thẳm bên trong lại có chút gì đó nổi loạn. Vậy mà những bộ dáng cô giấu đi sau lớp quân trang, mỗi khi gặp anh lại từng chút từng chút một bị đưa ra ngoài ánh sáng. Cái thế giới này, có nhất thiết phải thần kỳ như vậy hay không? Lương Mục Trạch vốn là quân nhân, thời gian ở chung cư không nhiều, nên việc chứa chấp một cô gái nhỏ đối với anh cũng chẳng có gì khó khăn. Anh biết rõ tại sao mẹ anh lại cho cô ở đây, biết mình dù có cự tuyệt cũng bất thành nên anh mặc kệ. Bận rộn như anh chẳng hơi đâu mà quan tâm đến việc yêu đương, chỉ hận không thể dâng hiến toàn bộ tinh lực cho Đại Đội Đặc Chủng. Thế nhưng, từ lúc nào mà một người ưa sạch sẽ như anh lại bắt đầu dung túng cho cô nuôi mèo trong nhà? Hay chấp nhận làm “thùng rác” lắng nghe cô tâm sự những nỗi niềm thầm kín? Anh đã từng đồng ý với mẹ Hạ Sơ rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt. Nhưng những hành động ấy, liệu rằng chỉ là nghĩa vụ mà mẹ cô đã giao phó cho anh? Vì một khóa học bắt buộc tại quân đội, anh đã có hai mươi ngày sống cùng nhà với cô. Cũng chính khoảng thời gian ấy, hai người bắt đầu nhận ra những cảm giác khác lạ nảy sinh trong lòng mình. Trong những ngày tháng đó, cuộc sống của họ cứ trôi qua trong lặng yên. Anh ăn cơm cô nấu, uống trà cô pha, cô vội vã giải thích khi có ai đó hiểu lầm về mối quan hệ của họ. Chỉ là người trong cuộc không phát hiện, họ dần dần trở nên quen thuộc với sự có mặt của nhau. Để rồi đến khi chia xa, thì hình bóng người kia đã in sâu vào tim mình lúc nào chẳng hề hay biết. Tỷ như Hạ Sơ bắt đầu không thích ứng với những tháng ngày vắng bóng anh, quan tâm khi biết anh đang thi hành nhiệm vụ, vui vẻ khi trông thấy anh vẫn an toàn. Hay như Lương Mục Trạch đã quen mỗi ngày nhìn thấy Hạ Sơ, luôn nhớ đến cô trong vô thức, để rồi chợt nhận ra cô gái Hạ Sơ mà anh từng không để tâm này, đã hoàn toàn chiếm đoạt trái tim anh. Anh thích cô đến thế, nhưng lại vô tình khiến cô bị tổn thương. Một câu nói “tôi và Hạ Sơ là người của hai thế giới” của anh trước mặt ba cô, đã khiến cô đau lòng và thất vọng biết nhường nào. Nhưng mà Hạ Sơ ơi, Lương Mục Trạch hối hận rồi. Hối hận vì lỡ buột miệng nói ra một câu khiến cô đau lòng, hối hận vì bản thân quá tự tin rằng nhất định sẽ có được cô. Cho đến khi anh trông thấy cô nhận điện thoại của một người đàn ông, biết được anh ta vẫn hay thường gọi điện cho cô, anh mới chợt nhận ra mình sợ mất cô đến thế. Anh không thể buông tay cô, không thể nhường cô cho bất kỳ ai được nữa. “Hạ Sơ, em biết tâm tư của anh” “Đừng tiếp xúc với Bùi Du nữa, anh không vui.” Hạ Sơ luôn tâm niệm trong lòng rằng gặp anh phải cứng rắn, mặc kệ anh nói gì đều không thể nghe, nhưng cô nào đâu làm được. Trái tim đã sớm không theo sự khống chế, vì một câu nói của anh mà tim đập rộn lên. Có lẽ anh không quen biểu đạt, có lẽ có chút âm hiểm, có lẽ có vài điều khiến cô thấy không hay. Nhưng người đàn ông này thật sự yêu thích, luôn quan tâm và suy nghĩ cho cô. Chỉ vì cô là người anh yêu, là người anh muốn nắm tay đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời. … Mọi người thường nói nên rộng lòng khi làm người thân của quân nhân, nếu không sẽ không thể sống được. Cho đến khi quen Lương Mục Trạch, nhìn anh vào sinh ra tử, cô mới sâu sắc thấm thía được nỗi lòng khi yêu một người lính. Là hay e dè lo sợ, là tâm tư luôn ngập tràn những bất an. Đối với cô, món quà tốt nhất trên đời chính là thấy anh bình an vô sự đứng trước mặt cô, là nghe tin anh thắng trận trở về. Nhiệm vụ lần này của anh có biết bao nhiêu cạm bẫy, một khi đã tiến vào liền không biết tương lai sẽ ra sao. Đến mức Hạ Sơ chưa bao giờ ngăn cản anh, lần đầu tiên ích kỷ muốn giữ anh lại, nhưng làm sao cô ngăn nổi bước chân anh? “Đồng ý với em sẽ quay trở về.” “Em đánh báo cáo xin cưới, anh mà trở về chúng ta liền kết hôn.” Hạ Sơ à, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ bình an trở về, đón em về làm vợ của anh. Đổng Chí Cương từng nói, “làm lính, đời này nhất định phải xin lỗi người mình để ý nhất”, giờ thì anh đã vô cùng thấm thía rồi. Xin lỗi vì luôn để em phải chịu thiệt thòi, nhưng mong em hãy tin tưởng nơi anh. Và cuối cùng, anh đã làm được. “Anh đã về, thật tốt quá.” “Hạ Sơ, anh đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Giữa biển người mênh mông, cuối cùng Hạ Sơ đã tìm được đoá hoa mãi thuộc về mình. Sau cơn mưa tầm tã là những ngày nắng đẹp đang chờ họ trên con đường phía trước. … Một bộ truyện với motif sủng ngọt không mới, nhưng cách xây dựng nhân vật vẫn khiến mình yêu thích không thôi. Một Hạ Sơ dịu dàng, một Lương Mục Trạch “băng sơn”. Họ được sắp đặt để đến bên nhau, nhưng chính chữ “duyên” mới là thứ níu chân họ lại. Tình yêu của họ nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút gì đó xót xa. Là những lần Lương Mục Trạch đi thi hành nhiệm vụ, là những lần yêu xa với nỗi nhung nhớ khôn nguôi. Nhưng họ đã là của nhau rồi, chia xa chỉ khiến tình cảm kia thêm phần nồng nàn sâu đậm hơn mà thôi, nhỉ? Nhân vật khiến mình thương cảm nhất trong cả câu chuyện chính là nam phụ Bùi Du. Nếu Lương Mục Trạch với Hạ Sơ là “hữu duyên hữu phận”, thì Bùi Du với Hạ Sơ lại là “hữu duyên nhưng vô phận”. Hy vọng tại một nơi nào đó anh sẽ tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình, để rồi nhận ra rằng mình không thích Hạ Sơ nhiều đến thế. Truyện vẽ nên bức tranh thật đẹp về những người quân nhân, khiến người đọc cảm nhận được công việc cao quý ấy khó khăn và vất vả như thế nào, sẽ ra sao nếu như bạn là một người thân của họ. Nói tóm lại, đây là một bộ truyện khá ổn cho những ngày căng thẳng mệt mỏi, nên bạn đừng chần chờ gì mà hãy nhảy hố cùng mình nhé ^^
A! Bác sĩ Lâm chẳng phải người nghỉ phép 4 ngày sao? - Từ trong phòng khám đi ra, nữ y tá chợt thấy cô. _ A ha ha, có việc cần vào một chút ha ha cô làm việc tiếp đi - Khả Khả ngượng ngùng. Sau đó trong lòng cô liền đem 8 đời tổ tông của tên kia ra chửi bới. _ Bác sĩ Lâm! Lôi thiếu tướng có thể để tôi khám được rồi, cô không cần tới như vậy. - Vị bác sĩ lớn tuổi là người có kinh nghiệm nhất trong bệnh viện quân y này. Khả Khả lúc này gần như là muốn phát điên lên, lại rung chưa từng thấy. Cái rắm gì chứ, cô bị ép đến đây cô đâu muốn đến đây vậy mà cái tên quỷ yêu kia một hai lôi kéo cô vào đây, rồi lại để mặt trơ trơ như thể không liên quan. _ Ha ha, lương tâm nghề nghiệp đó a - Cô nói từng chữ, nghiến răng nghiến lợi mắt dao gâm nhìn vào con người kia. Mất hết một khoảng thời gian mới kiểm tra xong sức khoẻ của Lôi Chiến Phong. Lúc anh bước ra thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang ngủ gật trên ghế chờ bệnh Đồ ngốc, ở đâu cũng có thể ngủ - Lôi Chiến Phong bước đến cuối người xuống nhìn vào gương mặt trắng nõn mềm mịn của cô. Sau gật gù mạnh một cái cô bị giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra một lớp sương trong mắt làm cô thấy lờ mờ. _ Tên chủ nhà đáng ghét - Khả Khả còn say ngủ, chỉ đơn giản thốt ra câu nói này. Lôi Chiến Phong chợt bất ngờ, anh bất động giữ nguyên tư thế nhìn tiếp. Một lúc sau, Khả Khả mới thật sự tỉnh ngủ lúc này ánh mắt của cô mới ngày càng trợn mắt lớn mặt cô đó là một khuông mặt phóng đại vô cùng đẹp trai, vô cùng mê người, vô cùng tuyệt sắc. Trong phút chốt, con say ngủ khiến cô trở nên dại ra đôi bàn tay không thể tự chủ được mà để lên đôi má của anh vuốt vuốt vài cái. Da của anh dù trắng thật nhưng mà theo năm tháng ở quân đội thì nó cũng đã có sự ảnh hưởng khiến cho lớp da mặt kia có chút khô ráp. _ Khụ khụ - Anh thấy cô nhìn mình đến mê luyến như thế, cũng rất thú vị nhưng mà đây là bệnh viện, là nơi công cộng anh lại đang mặt áo quân nhân. Tốt nhất phải giữ hình tượng thật tốt. Tiếng ho của anh như kéo cô về thật tế, Khả Khả chợt nhân ra mình đang vô lễ liền dấu tay đi ánh mắt ngượng ngùng, hơi đỏ. _ Cô biết mua quà chứ? - Một lúc lâu anh mới lên tiếng. _ Tùy tình huống! - Cô sao không biết được chứ nhưng mà không được gọi là đam mê như những người khác. Vừa nói xong anh không nhiều hành động trực tiếp nắm tay cô lôi đi ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện lúc này là buổi sáng, người đến khám bệnh rất nhiều, anh nắm tay cô kéo cô đi qua từng dãy phòng khiến cho muôn ngàn ánh mắt phải nhìn hai hơn nữa giờ xe mới đi đến khu mua sắm lớn nhất. Một bên mặt đồ thường, một bên mặc đồ quân nhân một trước một sau nối đuôi nhau mà đi. Đi vòng vòng cả tiếng đồng hồ, cô bắt đầu mệt mỏi rồi, chân cô bắt đầu tê cứng đau gót khiến cho bước đi của cô chậm hơn anh rất này, cô có thể nhìn rõ dáng vóc của anh từ xa một chút, dưới bộ quân trang đó quả thật nó rất hợp với anh. Anh hướng đến đâu người nhìn anh đến đó, ánh hào quang của anh toả ra cứ như một vị thần linh nào đó. Những lúc thế này cô lại nghĩ nếu như chỉ gặp trên đường như thế này cô sẽ cảm thấy anh thật oai phong, lại thần tượng lắm luôn. Nhưng mà nhất nhất đừng có mà nói chuyện với anh, nếu không cái tính cách phúc hắc, vô duyên, vô sỉ của anh khiến cho người ta tức cho chết. _ Cô sao lại đi chậm vậy! - Đi một hồi anh mới quay lại chợt thấy cô cách anh một khoảng rất xa. _ Anh rốt cuộc muốn mua cái gì? - Đó đó, chính là cái cách nói chuyện thế này cho dù anh có đẹp trai đến bức người thì cũng một cước đã văng. _ Cho người phụ nữ khá quan trọng với tôi! - Anh nghe cô nói như vậy, bàn tay đặc lên cằm suy nghĩ rất nghiêm liếc anh một cái. Cái gì mà phụ nữ khá quan trọng của tôi chứ! Người yêu thì nói người yêu, người tình thì nói người tình bài đặc. đi thêm một hồi liền nhìn thấy cửa hàng túi xách, liền lôi anh bước vào. _ Nè cô ấy bao nhiêu? 18 hay 20? - Khả Khả cầm trên tay mỗi tay hai cái túi xác khác nhau, mỗi cái đều một phong cách khác. _ Lớn hơn nhiều! - Anh nhìn nhìn sau đó lạnh nhạt trả lời, mắt nhìn hướng khác." Lớn hơn nhiều "? Lớn hơn nhiều là bao nhiêu?. Cô cầm đại một cái túi xách lên, cái này dành cho người u50 đó a. Cô tính lắc đầu, nào ngờ phía sau phát lên giọng Cái đó không tệ! - Tiếng nói trầm ấm từ phía sau cô vọng lên. _ Tôi không ngờ, khẩu vị của anh mặn như Cô bỉu môi, liếc mắt, xem thường anh vô cùng. Thanh toán xong, cô nhìn đồng hồ, mới đó đã 3h chiều rồi haizzz thời gian đâu mà lẹ như vậy, chưa làm được cái gì cả mà thâý hết ngày rồi. _ Tôi đến giờ hẹn tôi đi trước! - Cô không dấu được cảm xúc khá khẩn trương. _Tôi cũng có việc, tôi đưa cô đến điểm hẹn,. - anh nhìn đến đồng hồ của mình, không sai anh cũng đến giờ hẹn. _ Không cần, tôi làm chút chuyện rồi mới đi, anh đi trước! - Đùa chắc, ai mà đi xem mắt lại để người con trai khác chở mình tới điểm hẹn cơ chứ. Anh nhìn tiếp đồng hồ, không thể trì quản nữa nên gật đầu với cô một cái rồi mỗi người một hướng. Hơn một tiếng đồng hồ sau, cô đã về nhà thay trang phục, trang điểm một chút đến nhà hàng vừa đúng giờ thật may. Hai người gọi cho nhau cách nhận biết nhau khi đến điểm hẹn. Khi vào đến nhà hàng cô liền tìm một cái áo sơ mi màu xanh da trời. Không sai, là chỗ gốc đó, người đang quay lưng với mình. _ Xin hỏi anh là Tô Thanh? - Cô quen với chào hỏi rồi, chẳng chút ngại ngùng nào bước thẳng đến người kia. _ Cô là Lâm Khả Khả? - Tô Thanh nhìn cô ánh mắt dịu dàng chảy ra nước. Tô Thanh! Người con trai này quả thật rất đẹp, ngũ quan của anh cũng rất tốt, giọng nói rất ấm áp, dù rằng gương mặt có chút phong lưu nhưng tổng thể điều được. Đây là một cảm giác tốt. Tốt vì sao? Vì anh đáp ứng hầu như mọi yêu cầu của cô nhất là không phải quân nhân. Cái gì cơ chứ! Mới nói tới chữ quân nhân trong đầu cô liền hiện lên hình bóng lúc chiều kia là thế nào. _ Mời Lâm tiểu thư ngồi! - Tô Thanh khách sáo vô cùng tim anh đang đập thình thịch. Cô gật đầu một cái liền ngồi hướng đối diện với anh. Hai người cùng nhau gọi vài món, sau đó cùng nhau trò chuyện một tướng của cô về Tô Thanh quả thật rất tốt, ở chung một chỗ với anh không hề chán ghét chút nào, anh tạo cho người ta cảm giác an toàn. _ Tôi có thể gọi tiểu thư là Khả Khả được không? - Thấy hai người nói chuyện đã thân quen, anh liền muốn tiến lên một chút. _ Cũng được, vậy tôi gọi anh là Anh Thanh. - Cô tâm trạng vui vẻ nhìn anh cười một chút. _ Khả Khả! Mẫu người của em là thế nào? - Nhìn thấy cô không còn đề phòng mình như trước anh tâm tình cũng thả lỏng Mẫu người lí tưởng của tôi là.....! - Cô đang cắt miếng thịt, nghe câu nói của anh có chút vui mà ngước lên ngờ câu nói chưa tới đâu, liền ánh mắt như phản xạ dời qua bên trái chợt nhìn thấy một ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình. _ Quân nhân! - Bất tri bất giác vô thốt lên hai chữ này. _ Khả Khả, em thích quân nhân sao? - Không phải chứ, rõ ràng mẹ của anh bảo cô không thích quân nhân kia mà. Con mẹ nó, sao hắn ta lại ở đây?. _ Khả Khả... Khả Khả? - Tô Thanh không nghe cô trả lời liền nhắc nhắc tên cô. Khả Khả lúc hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn chết trên người kia vội thu về, cô nhìn thấy Tô Thanh ho nhẹ một tiếng cố gắng điều chỉnh tâm tình. _ Em mệt sao? - Tô Thanh nhìn sắc mặt của cô có chút tái nhợt liền lấy tay mình đặc lên tay cô tỏ ý quan tâm. Rầm. Sau cái hành động tay đặc lên tay của hai người, thì tại bàn kia một cái đập bàn thật lớn khiến cho mọi người không khỏi nhìn lại. 4 người mặt áo quân nhân trên bàn đó 3 người mặt tái nhợt, chỉ duy nhất 1 người mặt có chút biến sắc, cặp mắt không hề dời khỏi người con gái kia.
Thể loại ngôn tình, quân nhân, Nếu thân phận thật sự là con gái của ĐẠI TƯỚNG thì đã sao? Thì ngày từ nhỏ đến lớn cứ phải làm mặt mũi cho ba, ăn gì, nói gì, nhìn gì cũng phải nhìn mặt mũi của ba đầu tiên. Được rồi, quyết định vậy đi tốt nghiệp liền xin làm ở bệnh viện y ở thành phố T là tốt khóc cả ngày trời, ba giận không nhìn mặt. Cũng được không sao, quyết định thoát khỏi cái bóng của ba đi Thành phố T cũng được 3 tháng, thực tập tại bệnh viện cũng được 3 tháng, được nhận ngay vào làm bác sĩ khoa phẩu thuật liền tốt vẫn là số tốt. Cái khó ở thành phố T nhất là gì? Là tìm được căn nhà trọ vừa ý đó nha. _ A lô! Khả Khả, tỷ đã kiếm cho muội được một căn nhà rất tốt a. - Tỷ Tỷ thương yêu _ Được! địa chỉ ở đâu, qua ngay. - Khả Khả vui mừng _ Chủ nhà một năm chỉ ở nhà có 4 ngày, em yên tâm mà ở nhé! - Giải thích một chút_ 4 ngày ư? 4 ngày nào của năm? - thắc mắc một chút_ Ạch cái này không xác định được! - không biết giải thích làm sao _______________Mời mọi người xem tiếp.......
Ngại ngùng quá, trước khi đi viết 1 chap cho các nàng rồi mới xách vali đi đây này, để không lúc quay về thấy các nàng oán hận ta chắc chết.... ahihi... ___________________________Chuyến leo núi vừa rồi thật sự kết thúc một cách tốt đẹp đối với Thiếu Tướng và bác sĩ Lâm, nhưng lại không tốt chút nào với cô ả Mỹ Na. Từ ngày hôm đó đến nay đều là một tuần hơn rồi, ngày nào Mỹ Na cũng đến trước cửa nhà Thiếu Tướng mục đích ôm cây đợi thỏ nhưng mà vận cứt chó thì vẫn mãi là vận cứt chó, cô ta ôm cây đợi thỏ cả một tuần thì mới biết sau chuyến leo núi đó thì anh có nhiệm vụ khẩn cấp đã trở lại quân đội ngay trong đêm. Bực tức hậm hực không nơi nào xã Mỹ Na liền đem hết sự việc này đổ lên đầu Khả Khả, nghe ngóng tin tức một chút cô ta biết được người con gái ở bên anh đang làm việc ở bệnh viện quân khu, liền cấp lệnh quen biết mà muốn tìm người đi gây sự. Nực cười hơn là vẫn cứ tiếp tục đợi vì Khả Khả phải đến bệnh viện quân Khu C hướng dẫn các tân sinh viên khác. Thế là cô ta tiếp tục phải đợi ở bệnh viện cho đến khi gặp được người mới thôi. Chầu trực cũng phải mất gần 4 ngày sau mới gặp được Khả Khả, vừa nhìn thấy người cô ta liền xông đến chửi mắng Khả Khả một trận cô lúc này bình tĩnh về cũng chỉ đứng im một hồi nhìn cái miệng nhọn nhọn của cô ta bay nhảy trước mặt. Cứ như là một mình nói một mình chửi một hồi lâu Mỹ Na thở hổn hển, phải nói là cô ta chửi hăng đến nổi quên cả việc hít thở. Trong ánh mắt của Khả Khả người con gái đang đứng trước mặt cô này dù là có đẹp thì đẹp thật nhưng mà với tình huống lúc này thì cô ta chẳng khác gì một người điên. cho đến khi cô ta ngừng chửi thì Khả Khả mới bắt đầu nhếch mày bứơc lên một bứơc, hành động này của cô khiến cho Mỹ Na chợt run một cái mà lùi tới hai bước. _ Cô... thời gian quan chắc rất căng thẳng. Đáp lại lời mắng chửi từ nãy đến giờ không phải là cơn giận dữ mà lại là một câu nói của vị bác sĩ khoa tâm lý dành cho bệnh nhân của mình. Ha, đến lúc này Khả Khả mới hiểu vì sao Chiến Phong lại có thái độ chán ghét cô gái này như vậy đúng thật là cô ta là một người điên, mà người điên thì cần điều trị là một bác sĩ tài đức, thương người cô không thể thấy một bệnh nhân đang nổi cơn bệnh trước mắt là làm ngơ được đành phải ra tay chữa trị thôi a. Mỹ Na bị câu nói này của Khả Khả làm cho cứng họng cứng cả toàn thân, câu hỏi này.... câu hỏi này là dành cho bệnh nhân bị trầm cảm, stress nặng, ức chế hay sao? chẳng khác nào là một kẻ điên... kẻ điên? Càng nghĩ cả người Mỹ Na càng tức hơn tức đến run hết cả người, cô ta là muốn nhào đến cấu xé cái con tiện nhân trước mặt này. Cô ta dựa vào cái gì, dựa vào nơi nào mà lại được Phong ca đối sử như thế chứ rõ ràng cô là vị hôn thê của anh trước mà vì sao một chút dịu dàng lại không bao giờ có anh luôn trước mặt cô ta tỏ ra lãnh đạm là một người ăn chay cấm dục hoàn toàn. Vậy mà một tuần trước hình ảnh cô ta thấy là gì? Là sự dịu dàng ân cần và thèm muốn của anh nhìn đến con tiện nhân cô trở về là để dành lại anh, cô bỏ công sức bao nhiêu năm chỉ để đợi ngày trở về đoàn tụ với anh vậy mà giữa đường lại nhảy ra một con tiện nhân tên Lâm Khả Khả là thế nào cơ chứ, cô không cam, không cam....Khả Khả không một chút nào là muốn dây dưa với loại người này, cô còn phải chuẩn bị cho ca mổ tiếp theo, con cô gái này quá khứ của cô ta dù có là ai của cuộc đời anh thì cũng chỉ là lướt qua mà thôi chính bản thân cô cũng thấy anh không hề có một chút gì là động lòng với cô ta, vậy mà ngày hôm nay cô ta lại dám chạy đến đây gây sự với cô như vậy. Nhìn dáng người mãnh mai yếu đuối như vậy cô thật lòng suy nghĩ có phải hay không chỉ cần cho một quyền cô ta liền sẽ văng tới tận cửa bệnh viện a. Nhưng mà ở đây là bệnh viện, ở bệnh viện thì phải giữ dình hình tượng bác sĩ y đức thương người, không được côn đồ..... Khả Khả, nhịn, nhịn Vị tiểu thư này, tôi còn một ca mổ cứu người nếu cô có vấn đề gì cần làm rõ vui lòng đợi Thiếu Tướng về rồi gặp mặt nói, tôi trong chuyện này không hề liên can, thứ lỗi tôi đi trước. Chào! Khả Khả lạnh lùng hướng mắt về cô ta, giọng nói không nhanh không chậm trên môi còn nở ra một nụ cười vô cùng công nghiệp nha. Xem ra cô là có tài diễn xuất lắm đó, tình huống thế này rồi mà còn nặng ra được nụ cười tươi như vậy thật là khó ai làm được nha. Vừa nói xong không đợi Mỹ Na phản ứng Khả Khả đã như lướt qua người cô ta đi thẳng một đường đến cuối hành lang. Mỹ Na hoàn hồn lại thì đã thấy Khả Khả cách mình hơn 10 bước chân rồi, bác sĩ ai cũng di chuyển nhanh như vậy a. _ Lâm Khả Khả, cô đứng lại đó cho tôi chúng ta chưa nói chuyện xong. Mỹ Na không cam lòng chút nào, nếu như mà đợi anh về cô lại không dám nói trước mặt anh đâu a, cái ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cô nhìn thôi đã sợ thì làm sao dám mở miệng nói những lời này cơ chứ. Nhưng mà đối với con tiện nhân Lâm Khả Khả này thì khác, cô quyết phải theo đến ta đuổi theo Khả Khả đến phòng mổ, không hề nhìn rõ tình hình lại muốn trực tiếp xông vào thì bị hai vị y tá cản lại. _ Xin lỗi, chỗ này phòng mổ người nhà bệnh nhân vui lòng chờ bên ngoài bên tay trái. Vị y tá trẻ tuổi rất nhẹ nhàng nhìn cô ta nói, ánh mắt còn mang chút kiên định. _ Các cô bảo con tiện nhân Lâm Khả Khả ra đây cho tôi, kẻ giật chồng người khác mà cũng làm bác sĩ được hay sao, y đức nghề nghiệp chó ta mất rồi.... trời ơi.... Mỹ Na lúc này không còn kiểm soát được mình nữa, liền không giữ một chút hình tượng đứng trước cửa phòng bệnh chửi bới ngày một lớn. Sự việc này khiến cho nhiều người phải quay lại nhìn, tất cả mọi người đều nhìn cô ta với một ánh mắt vô cùng phiền phức nhưng mà lại rất tò mò. Các bác sĩ y tá ở đây ai ai cũng là một cấp bậc quân hàm, tinh thần người lính luôn ở hàng đầu thì làm sao ngày hôm nay lại có người đến tố cáo giật chồng như vậy được cơ chứ thật là làm cho người ta vô cùng tò mò mà. _ Vị tiểu thư này, đây là bệnh viện vui lòng giữ trật tự nếu không chúng tôi sẽ mời người đưa tiểu thư ra ngoài. Nữ y tá hiền hòa lúc nãy cũng đã không giữ được mình rồi, bác sĩ Lâm là ai chứ hàng tá người theo đuổi bác sĩ không nói hết lại còn là Nữ vương băng lãnh của bệnh viện này, lại còn được Thiếu Tướng theo đuổi cả bệnh viện này ai ai chẳng biết mà sao hôm nay lại xuất hiện một người đàn bà điên dám buông lời khó nghe như vậy. Hình tượng bác sĩ Lâm trong cô ta rất lớn cho nên cô không chấp nhận việc này liền một bên giữ người không làm càng một bên ra hiệu kêu người cấp bảo an đến đây đem người đàn bà điên đi biến khỏi chỗ này. _ Các người, các người dám đuổi ta được để xem bệnh viện này của các người còn hoạt động được hay không, cha của ta sẽ sa thải hết các người đợi đấy, Khả Khả con tiện nhân ngon thì trốn trong đó luôn đi đừng có ra đây, để ta bắt gặp liền mang ngươi đi nghiền cho nát. Hình ảnh lúc này của bệnh viện là một cô gái xinh đẹp, ăn mặt sang trọng nếu cô ta không mở miệng nói thì người ta còn thưởng thức cô ta nhiều một chút nhưng đằng này thì ai cũng lắc đầu, mới tí tuổi mà đã phí bán người ta như thế nếu sau này hơn một chút thì coi người thua cả cộng cỏ hay sao. Sau một thời gian thì bệnh viện cũng trở nên yên ắng lại như cũ, bảo an trực tiếp đem cô ta liện lên taxi bảo chạy mau mau một chút. Trong phòng vô trùng, Khả Khả đang làm thủ tục trước khi vào phòng mổ cô y tá đứng kế bên nhìn bác sĩ Khả bị mắng chửi không ra dạng gì vậy mà gương mặt vẫn bình thản, cô ta có chút khâm phục. _ Bác sĩ Lâm, chị không bận tâm cô ta sao? Nín nữa ngày chịu không nổi cuối cùng cô y tá cũng mở miệng thâm dò, thật sự nếu là cô thì có mà từ nãy đến giờ bay đến đập cho ả ta một trận rồi quoăn vô phòng cấp cứu đâm cho vài nhát kim chích ngừa chó dại uốn ván đủ kiểu mới hả dạ cô. _ Một kẻ điên, mình chấp làm gì? Khả Khả lúc này rửa ta xong đưa hay tay đến cho y tá lau khô, ánh mắt không đổi ngược lại còn có chút nhàm chán.
Tác giả Chiết Chỉ Mã NghĩThể loại Ngôn TìnhNguồn diendanlequydonTrạng thái FullSố chương 61Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang là một câu chuyện quân nhân đầy cảm xúc, khiến bạn đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Hai nhân vật chính yêu nhau một cách tinh tế và sâu sắc, không cần phải diễn đạt nhiều. Từng đoạn văn ngắn trong truyện đều... đưa người đọc đến những khoảnh khắc cảm động, rơi biệt, khi nam chính chuẩn bị vào trận chiến, anh viết thư an ủi cho Hạ Sơ với những lời hứa bảo vệ mình tốt nhất, trở về đón cô về nhà an toàn. Đó là những giai điệu của tình yêu, tràn đầy sự ấm áp và chân Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang chắc chắn sẽ khiến bạn say mê và không muốn bỏ qua.
truyện sự dịu dàng dưới lớp quân trang