truyện người lớn học sinh

Nó đã thay đồ học sinh : áo sơ mi trắng và quần tây màu xanh.Bổng nhiên chuông cửa vang lên, anh vội chạy ra mở cổng và nói : Em ngồi đợi anh chút đừng ra ngoài. Truyện người lớn: 7 đêm khoái lạc. Một trong những câu chuyện người lớn đầu tiên của Việt Nam, cùng Kho truyện cười người lớn hay nhất, tổng hợp những mẩu truyện cười về giới tính độc, bậy bạ, vui nhộn nhưng rất hóm hỉnh và mang nhiều ý nghĩa. Hãy khám phá kho truyện người lớn khổng lồ cũng blog baconsoi.com.vn. Lúc này đang đúng giờ giải lao, rất nhiều học sinh chen ra ngoài hành lang quan sát, Chu Doãn Thịnh cũng bị bạn bè kéo ra ngoài, chỉ vào bóng người đang đứng giữa trời tuyết nói - "Cắt hết tất cả sách giáo khoa của nó trút giận cho mày với Văn Ngang đấy. Truyen sex nguoi lon - những người thích đọc truyện người lớn. 83 likes. Tuyển chọn những câu truyện sex người lớn hay nhất, truyện sex người lớn học sinh năm 2014 đọc cực nứng Không có gì lãng mạn trong lần gặp mặt đầu tiên của họ. Cậu bé 15 tuổi, là học sinh trung học. Còn cô là người soát vé xe điện. Từ trường trở về sau mỗi buổi học, cậu lại lao mình vào cuộc phiêu lưu thầm kín. Nhưng tình sử lãng mạn ấy kéo dài không lâu. M Đọc truyện Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi; Tuyết trong WeChat là rơi lớn nhất. Bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc thi đại học của Hà Nguyệt Tâm, hai người đều ra quy định rồi, sau khi thi đại học rồi mới được tính là chính thức yêu đương Cashberry Lừa Đảo. Cô giáo Trinh 18 Trường Mặt Trời, tại phòng y tế. Nơi đây là một căn phòng nhỏ gồm hai giường bệnh, chính giữa chúng được ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng màu xanh nhạt. Không gian bên trong cũng khá tù túng bởi vì không có ánh sáng lọt vào, ngoài ra thì chỉ có thêm hai hàng kệ gỗ đặt đủ thứ thuốc men được gắn vào tường. Phòng y tế cũng chẳng phải chỗ đáng sợ gì mà ngược lại còn được các học sinh rất yêu thích, dù sao thì nếu muốn cúp tiết hoặc cần bổ sung giấc ngủ thì đều có thể giả vờ mệt để nằm ở đây. Cả căn phòng thoang thoảng mùi hương kỳ cục trộn lẫn giữ mùi cồn và mùi este, cái quạt đứng xoay tít cũng không thể xua tan đi nó. Trong phòng chỉ có một hàng bóng đèn trắng trên đầu, cũng không có cửa sổ bởi vì nó vốn là nhà kho cũ nằm ở cạnh nhà để xe. Quân nằm ngay trên giường, trong căn phòng chỉ có một mình cậu. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, bên trên có một tin nhắn ngắn gọn “phòng y tế”. Đoạn, Quân thoáng thở dài, chạm nhẹ lên đũng quần mà cậu đã cố ý vệ sinh thật sạch sẽ trước khi đến đây. Mấy tiếng cồm cộp – âm thanh của gót giày va chạm với mặt đất chợt vọng đến, ngay sau đó, cánh cửa phòng được kéo qua bên cạnh. Người bước vào là một cô gái trong tà áo dài màu vàng trơn nhẵn không có họa tiết, thân hình cao ráo mảnh khảnh, mái tóc ngắn màu đen phối cùng làn da ngăm trông rất mạnh mẽ và cũng không kém phần quyến rũ. Loan mỉm cười nhìn Quân rồi bước đến – “Anh chờ lâu không?” Quân ngồi thẳng dậy, bỏ điện thoại qua một bên, lắc lắc đầu đáp “Anh mới đến thôi… nhưng mà… em đòi gặp anh ở đây có chuyện gì?” Loan ngồi xuống bên cạnh Quân, mùi nước hoa thơm phức lập tức tràn vào lỗ mũi của cậu – có vẻ là vị vỏ cây khô kết hợp cùng hương cam thảo ngọt dịu. “Anh biết rồi còn giả vờ? Mà ở đây nên gọi em là cô đó biết chưa.” – Loan chạm vào tay Quân, ngón tay hai người đan vào nhau. Quân nhìn thoáng qua gương mặt người yêu, nụ cười hạnh phúc trên môi cô chị rồi cũng bó tay nói – “Vâng thưa cô, cô lại muốn hành hạ em nữa hả?” Lúc này, Loan hôn nhẹ lên má Quân, thủ thỉ vào tai cậu “Cô không hành hạ… cô chỉ muốn ăn kem thôi, bên ngoài… nóng như thế.” – Cùng lúc, tay phải của Loan đã chạm đến đũng quần Quân, nắn nhẹ lên củ khoai bên trong. Quân cười trừ, Loan thật sự rất phóng khoáng trong chuyện tình dục. Kể từ khi hai người xác định quen nhau sau cái đêm hoang đường ấy thì thời gian đã vội vã trôi qua gần hai tháng. Và cả Quân và Loan đều đã hiểu kha khá về nhu cầu sinh lý của nhau. “Nhưng… ở đây ổn không? Làm sao cô đến được đây vậy?” Loan nhoẻn miệng – “Cô bảo là cô đau đầu nên đến phòng y tế lấy thuốc. Mà thời gian gấp lắm… làm luôn nhé” – Loan vừa dứt lời thì đã quỳ xuống sàn nhà, nhanh nhẹn cởi dây nịt và cả cúc quần tây xanh của Quân. “Từ từ, cửa còn chưa đóng…” – Quân vội vã nói. Loan trong chốc lát đã lôi được thằng em dựng đứng của Quân ra ngoài, cô thoáng quay đầu nhìn về phía cửa. “Kệ nó… không có ai đến đây giờ này đâu. Ôi… anh rửa kỹ ghê, mùi thơm lắm.” Quân muốn nói thêm gì đó thì đã ngậm miệng bởi vì đôi môi Loan đã đặt lên đầu khấc, nước miếng nhễu ra từ khuôn miệng xinh đẹp ấy tràn cả lên thân dương vật. Loan bắt đầu vuốt ve những mạch máu căng tràn trên thân nó bằng đầu lưỡi và đôi môi, vẻ dâm đãng lộ rõ bên trong ánh mắt. Cơn sướng trào dâng khiến Quân nghiến răng, cô chị mút kem càng ngày càng điêu luyện, chỉ trong vài động tác đã khiến Quân đê mê không thể kiểm soát nổi. ….. Trong lớp 12A, Trinh đứng trên bục giảng nhíu mày nhìn Quang, cô dùng tông giọng khá cao hỏi tên béo “Trò Quân đang ở đâu? Em biết chứ?” Quang béo đứng dưới, gãi gãi đầu, đang muốn lấp liếm cho qua chuyện thì nhận thấy vẻ tức giận trong mắt Trinh cho nên đành cúi đầu khai thật “Thưa cô, bạn Quân bảo mệt nên đã đến phòng y tế nghỉ ngơi và xin thuốc.” Trinh nghe thế thì phất tay ra hiệu cho Quang ngồi xuống, sau đó mới quay sang nhìn thầy Tùng với vẻ ái ngại – “Thưa thầy, em Quân mệt nên đã xin nghỉ, tôi sẽ đến phòng y tế để xem tình hình của em ấy.” Tùng gẩy cặp kính, nói với vẻ không hài lòng “Cô Trinh, đây đã là lần thứ năm em Quân viện cớ đó để cúp tiết. Cô thân là giáo viên chủ nhiệm nên có biện pháp, tôi cũng không muốn lại nhiều lời. Ngoài ra hy vọng cô đừng cho em ấy ở trong ban cán sự nữa, điểm của em Quân toàn đứng bét lớp, cũng không phải là tấm gương tốt để các bạn khác noi theo.” “Vâng, tôi đã biết, tôi xin phép đi trước.” – Trinh nói gọn rồi quay lưng đi. Tùng nhìn theo bóng lưng của cô giáo, nhìn bờ mông căng tràn đẫy đà phía sau tà áo dài lụa mà trong lòng xuất hiện vài ý nghĩ quái dị. Gã bất giác lẩm nhẩm “Sớm thôi, sớm thôi cô Trinh, cặp mông đấy sẽ là thứ tôi sẽ chạm vào.” ….. Thời gian đã trôi qua hai tháng kể từ hôm sinh nhật, mọi thứ vẫn êm ả trôi qua, ngoại trừ Quân. Cậu ta có lẽ vì ghét và hận Trinh nên thường xuyên dùng đủ mọi lý do để cúp học, cô đã không gặp được Quân từ rất lâu dù cô đã dạy hàng chục tiết Văn lẫn tiết Chủ Nhiệm. Ban đầu Trinh vẫn nhắm mắt ngó lơ vì dù sao cô cũng có chút chột dạ – nghĩ bản thân là nguyên do khiến Quân bê tha. Tuy nhiên, mọi chuyện càng ngày càng trở nên quá đáng, Trinh im lặng không nói chỉ khiến lá gan của Quân to thêm, cậu ta không những chỉ cúp tiết của cô mà còn cúp nốt tiết của các giáo viên khác. Hôm nay nhẽ ra Trinh không có tiết, đáng ra cô đã được thoải mái nghỉ ngơi một hôm nếu như không có cuộc gọi đến từ thầy Tùng. Trinh cũng không hiểu vì sao, nhưng kể từ dạo ấy thì các giáo viên khác có vẻ thân mật với cô hơn trước, đặc biệt là Tùng và cô Hương dạy Sử. Họ thường xuyên rủ cô đi chơi nếu như có thời gian rảnh. Nghĩ vẩn vơ một chút, Trinh đã bước đến nhà để xe, chỉ còn cách một khúc ngoặt nữa thì sẽ đến được phòng y tế. Cô đôi khi cũng tự hỏi rằng chẳng biết rằng thiên tài nào đã nghĩ ra kiểu thiết kế thế này, nhà để xe thì luôn ồn ào và đầy khói, đặt phòng y tế ngay bên cạnh quá không thích hợp để học sinh nghỉ ngơi nếu như các em ấy thật sự mệt. Trinh bất giác di chuyển thật nhẹ nhàng, cô cố gắng đặt bước chân lên hành lang mà khiến đôi giày cao gót không phát ra tiếng động. Trinh không biết vì sao bản thân mình lại như vậy, song tâm trạng của cô thật sự rất hồi hộp lẫn sợ hãi, cô sợ phải đối diện với Quân. Sở dĩ có điều này, cũng bởi vì tình cảm của Trinh từng dành cho Quân vẫn chưa hề biến mất, mà trái lại nó còn thêm mãnh liệt theo thời gian dần trôi qua. Hơn cả thế là sự áy náy len lỏi trong tâm can Trinh, cô biết việc cô tàn nhẫn dẫm nát chiếc bánh kem Quân tặng đã để lại trong lòng cậu bé rất nhiều vết nứt. “Hay là thôi… mình về đi… nhờ ai đó nói với Quân?” – Trinh tự nhủ rồi có chút muốn rút lui, cô không biết bản thân nên đối diện với Quân như thế nào hoặc cô nên nói gì với cậu bé. “Không được… mình phải thuyết phục Quân tập trung học, cậu ta cứ như thế sẽ bị đuổi học mất.” – Trinh lại nghĩ tới lý do mà bản thân đến đây. Cô đã hy sinh tình yêu của mình cũng vì muốn Quân thuận lợi tốt nghiệp và có một tương lai sáng lạng hơn, chứ không muốn Quân mãi bê tha. Bước chân Trinh thoáng ngừng lại, cô dằn xé trong chốc lát, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa kim loại đã hé ra ở phía cuối hành lang. Chợt, Trinh hít sâu một hơi, dùng tất cả can đảm để bản thân tiến lên. “Mình muốn giúp Quân, cậu ấy phải học hành tử tế để thi đại học nữa. Vả lại, chuyện đều do mình gây ra, mình phải đối diện với nó.” – Trinh cũng không hiểu vì lý do gì, nhưng hễ chuyện có liên quan đến Quân đều làm cô rụt rè và nghĩ ngợi linh tinh. Không giống với người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán đã ném tờ đơn ly hôn vào mặt chồng cũ và con ả lả lơi kia chút nào cả. Đoạn đường thật ngắn nhưng mãi Trinh mới bước đến nơi. Cô đứng sát mép cánh cửa kim loại, thở phào nhẹ nhõm như vừa thực hiện một sứ mệnh vĩ đại. Ngay sau đó, Trinh không vội vàng kéo cửa bước vào, mà trước tiên ghé một con mắt và nhìn vào bên trong xem tình hình. Cô thấy Quân đang nằm trên giường, khuôn mặt đẹp trai như đang nghĩ gì đó và nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đập đá trên tay. Trinh có chút cảm giác xao xuyến kỳ lạ, cũng có đôi chút xúc động muốn xông vào và vuốt ve khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong ấy. Tình cảm của Trinh tựa như một hũ rượu ủ sâu dưới mặt đất, càng để lâu thì hương vị lại càng trở nên nồng nàn. Đúng lúc này, bên tai Trinh chợt vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp. Cô giật thót rồi vội vàng chạy thẳng đến cuối hành lang, không quá do dự mà nấp vào phía sau những bàn ghế đã cũ chất chồng xung quanh đó. Trinh nhìn lại, thì phát hiện người đang đến là một giáo viên trẻ tuổi – hình như là một trong số những giáo sinh đang thực tập tại trường. Trinh man máng nhớ cô gái này tên Loan, và dường như là cô đã từng gặp ở đâu đó. “Cô ta đến đây làm gì nhỉ?” – Trinh tự hỏi, rồi chợt nhận ra một điều – “Mà vì sao mình lại phải trốn?” – nghĩ đến đây, Trinh đứng dậy, phủi trang phục một lát rồi bước về phía phòng y tế. Cô đơn giản nghĩ rằng có người khác ở đây có lẽ là sẽ dễ nói chuyện với Quân hơn, cũng tránh phát sinh những chuyện kỳ cục. “Từ từ, cửa còn chưa đóng…” Trinh chợt nghe thấy tiếng Quân khi sắp đến nơi, cô giật mình đứng sững lại. Cửa còn chưa đóng? Từ từ? Hai người này đang làm gì? “Kệ nó… không có ai đến đây giờ này đâu. Ôi… anh rửa kỹ ghê, mùi thơm lắm.” Trinh lại nghe tiếng của cô gái kia, cô đực mặt ngay tại chỗ, không dám tin vào những gì bản thân vừa nghe thấy. Tuy nhiên, cũng với trí thông minh của mình, Trinh rất nhanh đã mường tượng điều gì sẽ xảy ra bên trong. “Không thể nào…” Trinh tự an ủi nhưng những ngón tay bất giác siết chặt đã bán đứng cảm xúc thật của cô. Sau đó, cô nhẹ nhàng bước từng bước về phía cảnh cửa như một tên trộm, rón rén đưa đôi mắt nhìn vào bên trong. Đó là lần đầu tiên, Trinh cảm thấy hối hận vì những gì mình đang chứng kiến. Ngay bên trong, Quân ngồi trên giường, áo sơ mi cởi tung cúc khoe trọn khuôn ngực cường tráng, cái quần tây xanh và cả quần lót kéo xuống tận mắt cá chân. Còn cô giáo sinh nọ, bất chấp trên thân là tà áo dài đằm thắm mà đang quỳ dưới đất, bàn tay vuốt ve đùi Quân còn đôi môi đã ngậm lấy dương vật của cậu. Trinh không thể tin được, cô bủn rủn đứng im, tay chân cứng ngắc, đầu óc tạm thời trống rỗng. … “Ahh… đừng… mạnh thế… anh sướng quá…” Loan hơi buông lỏng, ngước mặt lên nhìn người yêu rồi cười hì hì “Sướng… thì bắn cả trong miệng em đi… em nhớ vị tinh trùng của anh lắm…” Quân nắm vào tóc Loan, vò nhẹ mái đầu cô chị – “Muốn anh làm gì cho em không, anh cũng không muốn bản thân sướng một mình đâu.” Loan lúc này mới đứng dậy, mỉm cười rất vui vẻ rồi tụt chiếc quần sa tanh màu vàng xuống. Cô kéo lệch quần lót qua một bên rồi leo lên người Quân, để cái lồn đã ướt đẫm cà nhẹ lên đầu dương vật – “Vậy cho em cưỡi anh một lát, người ta nứng chết đi được.” Quân vuốt lên má Loan, chỉnh hông cho cô chị để thứ cứng ngắc của cậu chìm vào bên trong, đoạn lại ôm chầm lấy Loan, nói khẽ “Hư lắm nhé, từ khi cho anh phá trinh thì cứ hở ra là đòi đụ thôi.” Loan rên nhẹ một tiếng khi cơ thể cô đã tiếp nhận thứ cứng ngắc và nóng hổi ấy – “Thế thích không? Thấy em mặc áo dài như vậy… anh thấy nứng chứ?” Quân đưa tay vuốt ve lớp lụa mát lạnh sau lưng Loan, chốc sau lại chuyển tay lên phía trước áp nhẹ lên bầu ngực bé nhỏ của cô chị – “Nứng… may mà em không dạy anh đấy, không thì anh chịu không nổi thật. Phía trên của em vẫn như là cô giáo đoan chính, trang nhã. Còn khúc dưới…” Loan thở nhẹ bên tai Quân, nói luôn “Như một cô gái sống theo bản năng? Đưa cái lồn ướt cho anh đụ phải không hả chàng trai…” “Eh… thì…” Quân còn chưa nói thêm gì thì đôi môi đã bị Loan chiếm trọn, vị ngọt dây dưa trên đầu lưỡi. Đoạn, cô chị cuồng bạo nhún trên thân cậu, khiến hai thứ tạo vật ma sát dồn dập. Cơn khoái cảm lần nữa bủa vây tâm trí, Quân nhắm mắt để cơ thể tận hưởng trọn vẹn cảm giác thư sướng mà Loan mang lại. … Ở bên ngoài, Trinh lúc này đã tỉnh táo trở lại, tuy nhiên cô không biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Nhảy xổ vào và khiến mọi chuyện trở nên ầm ỹ, hay là im lặng vờ như bản thân không thấy gì. Trinh thật sự cảm thấy xoắn quýt, ngoài ra còn có cả cảm giác ghen ghét đến phát điên. Quân và cô không là gì cả, nhưng việc bản thân nhìn cô gái khác nhún trên người cậu ta quả là một cảm giác tệ hại mà Trinh không bao giờ muốn nếm trải. Đúng là cô có thể lặng lẽ rời khỏi, tuy nhiên tay chân Trinh hiện tại như đeo chì, và ánh mắt của cô thì chưa từng rời khỏi thân thể trần trụi của Quân một giây nào cả. Hơn thế, một vài cảm giác quái dị khác thường đang len lỏi trong tâm trí Trinh. Cảnh làm tình ướt át của Quân và Loan, tiếng rên khe khẽ và cả những câu khẩu dâm chẳng hiểu sao khiến Trinh cảm thấy có chút kích thích. Cô không khỏi có chút ảo tưởng rằng bản thân mình đang là người nhún trên cơ thể Quân, còn cái khúc thịt thừa cứng cáp lẫn to và dài ấy nên đút vào bên trong cô. Trinh thốt nhiên đỏ mặt rồi tự liếm đôi môi khô khốc, cô chẳng hiểu bản thân chút nào nữa, có lẽ vì đã quá lâu chưa tiếp xúc với đàn ông khiến cho cô có những khao khát khó nói. “Chết tiệt… mình… mình điên mất…” Cảm giác thật sự khó chịu, Trinh không khỏi dằn xé tâm can khi chứng kiến Quân đã đẩy Loan chúi xuống giường, vén tà áo dài qua một bên để lộ cặp mông láng mịn. Sau đó, cậu ta bắt đầu đâm cô gái từ đằng sau, bàn tay mạnh mẽ tát lên bờ mông khiến chỗ đó đỏ bừng. Trinh càng thấy nóng mặt hơn khi tiếng rên êm ả của cô gái vang lên, cơ thể cũng bắt đầu có chút phản ứng theo bản năng. Bất giác, Trinh đưa bàn tay xuống dưới chỗ kín, sau lại giật mình bỏ ra. Chỗ ấy của Trinh đã rỉ ra nước, một cảm giác ngứa ngáy và ướt đẫm tương đối khó chịu. “Phải chi… người đó là mình…” – Trinh lẩm bẩm, có chút ao ước lẫn muộn phiền. Đoạn, cô lắc đầu, hạ quyết tâm rồi rón rén quay lưng bước đi. Trinh sẽ coi như chưa biết gì xảy ra, và sẽ đến gặp Quân vào một dịp khác. … Trinh thất tha thất thiểu rời đi, song khi đến nhà để xe lại giáp mặt với với thầy Tùng một cách bất ngờ. “Anh… anh… làm gì ở đây?” – Trinh ngạc nhiên hỏi. “À không có gì, có một giáo sinh xin thầy Ninh đến phòng y tế lấy thuốc mà mãi chưa về cho nên mới nhờ tôi qua xem. À mà, cô đã gặp trò Quân chưa? Hai người nói chuyện rồi chứ?” – Tùng nhìn Trinh, có chút khó hiểu vì sao mặt Trinh lại hồng một cách lạ thường như vậy. Trinh hơi lúng túng, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra câu trả lời – “Chưa, lúc nãy đến thì em ấy đang ngủ nên tôi tính chờ em ấy dậy rồi sẽ quay lại.” Ánh mắt Tùng xuất hiện nét nghi ngờ, gã nhờ Hương mà biết chuyện Trinh có mối quan hệ lén lút với Quân. Tuy nhiên, gã cũng không quá để tâm mà cũng đang vội. Vì thế Tùng nói “Ừm, thế cô về đi, tôi vào xem giáo sinh kia thế nào. Lúc nãy cô có thấy cô ấy không?” “À… có thấy…” – Trinh hơi hoang mang, nếu để gã này biết được việc đang diễn ra bên trong thì cả Quân và cả Loan đều đi đứt mất. Thấy Tùng toan bước đi, Trinh vội nói “Khoan đã! Để tôi đi chung với thầy. Biết đâu em Quân dậy rồi cũng nên.” Tùng hơi khó hiểu nhưng không tỏ vẻ gì. Trinh bước theo sau, cố ý giẫm mạnh chân xuống sàn, tạo tiếng động lớn để cảnh báo cho Quân. Ngoài ra cô còn cố ý nói lớn, hỏi Tùng về chuyện chuyến du lịch sắp tới. “Thầy Tùng, nghe nói sắp tới sẽ cho các em học sinh khối mười, mười một và mười hai đi du lịch trải nghiệm phải không? Hình như đây là chuyện chưa bao giờ có tiền lệ.” “Ừm, đúng vậy, thầy Kim mới về trường nhiệm kỳ đầu tiên, cho nên thầy ấy muốn cải cách một vài chỗ.” “Điểm đến sẽ là thành phố biển?” “Hình như là vậy, nghe nói thầy Kim có vài người bạn làm du lịch ở đó nên chi phí sẽ rẻ hơn.” “Ồ, tôi háo hức ghê, nơi đó là quê tôi đấy.” Tùng nghe thế, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ. Kế hoạch của gã và Hương nhằm vào Trinh cũng sẽ diễn ra tại chỗ đó. Gã hứng thú nhìn gương mặt không hiểu là vui hay buồn của Trinh mà chỉ đáp “Vậy sao, thế thì tốt quá.” Nói được mấy câu thì hai người đã đến phòng y tế. Trinh thoáng do dự, rồi cũng chủ động kéo cửa ra và bước vào bên trong. May mắn rằng mọi thứ đã trở về bình thường, không còn nhức mắt như ban nãy. Quân nằm trên giường, kéo mền nghiêng qua một bên và giả vờ đang ngủ. Còn Loan, dù trang phục vẫn khá xộc xệch song vẫn giả vờ lọ mọ tại mấy tủ thuốc, trên gương mặt ưa nhìn của cô ta vẫn còn đọng lại nét thỏa mãn. Thấy hai người bước vào, Loan lên tiếng “Chào cô Trinh, chào thầy Tùng, em đang tìm thuốc đau đầu.” Trinh gật đầu coi như chào hỏi rồi đưa mắt về phía Quân. Tùng thì nhăn mũi bởi một mùi hương quái dị quanh quẩn trong phòng, sau mới nói “Cô có sao không? Thầy Ninh nhờ tôi sang đây để xem tình hình của cô.” Loan lắc đầu, đáp “Không ạ, em nghỉ ngơi một chút thì đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Làm phiền thầy quá, bây giờ em sẽ quay về lớp ạ.” “Được rồi. Mau đi đi.” “Vâng! Em xin phép thầy cô em đi trước ạ.” … Tùng sau đó cũng rời khỏi, Trinh thì vẫn ở lại, đứng kế bên giường Quân và nhìn cậu học trò đang giả vờ nhắm mắt. Không gian thật sự rất im ắng, chỉ có tiếng máy quạt quay vù vù. “Quân, dậy đi, không cần giả vờ nữa đâu.” Lúc này, Quân mới mở mắt, nhìn thoáng qua Trinh rồi từ từ ngồi dậy. “Sao cô biết em thức?” Trinh nhìn sâu vào khuôn mặt của Quân, hít một hơi thật dài rồi nói thẳng “Lúc nãy, cô đã ở đây.” Quân nhíu mày, có chút bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên, cô giáo nói như thế có ý gì? “Em biết không. Mỗi khi nam nữ giao hợp thì trong không khí đều sẽ để lại một chút mùi hương quái dị. Người trong cuộc sẽ không thể ngửi thấy, còn người ngoài nếu như có kinh nghiệm thì rất dễ nhận ra.” Quân lúc này mới hiểu, rằng Trinh đã thấy việc làm của cậu và Loan. Ánh mắt Quân có chút quyết liệt, ngẩng lên đối diện với Trinh – “Cô nói như vậy, cô muốn gì?” “Không gì cả. Nhưng em hãy cẩn thận một chút, nếu như không phải cô thì người khác sẽ làm ầm lên đấy. Ngoài ra, cô hy vọng em đừng cúp tiết nữa.” – Trinh nói luôn, cô không thể không nhắc nhở Quân, nếu như không phải trùng hợp thì thầy Tùng sẽ phát hiện ra điều này, và hậu quả lúc đó sẽ rất đáng sợ. “Nếu không thì sao?” – Quân lạnh lùng nói, cậu quả thật rất ghét Trinh kể từ sau ngày hôm ấy. Trinh nhìn Quân, thốt nhiên có cảm giác đau lòng, trái tim như quặn lại – “Không sao cả… cuộc đời của em… đều do em quyết định. Nhưng nếu em còn cúp tiết, thì sớm hay muộn em cũng sẽ bị đuổi học. Cô bao che cho em được vài lần, chứ không thể nào bao che mãi được.” Quân không đáp, ánh mắt như nghiền ngẫm. “Em đã có bạn gái thì nên cố gắng lên, cuộc sống sau này không chỉ dựa vào gương mặt đẹp trai là có thể tồn tại được đâu. Cô biết em rất thông minh nhưng chưa bao giờ em đặt tâm trí của mình vào việc học cả. Cho nên, cô hy vọng em sẽ cố gắng học, thi đậu tốt nghiệp và chọn một trường đại học thật tốt.” Quân lúc này như không kiên nhẫn, cậu ta đứng dậy, mặc kệ Trinh mà cứ thế kéo lại quần tây – khi nãy cậu phải che nó bằng lớp mền mỏng. Ngay sau đó, chẳng thèm chào Trinh một tiếng, Quân cứ vậy cắm đầu bước đi. “Chờ đã!” “Cô! Còn có chuyện gì nữa?” – Quân quay lại, gương mặt tỏ ra rất khó chịu. Trinh thẫn thờ nhìn Quân, cười đắng chát rồi chân thành nói “Cô thật sự xin lỗi em. Nếu cô là nguyên do em cúp học và em ghét cô thì cứ nói. Ngày mai cô sẽ xin từ chức.” “Tùy cô!” – Quân bỏ lại một câu lạnh lẽo rồi đi thẳng, chẳng cho Trinh một chút cơ hội để làm gì hay nói gì thêm. Trinh đứng sững tại chỗ, cảm thấy thật sự tủi thân, ánh mắt đỏ hoe ngấn nước như sắp khóc. “Có lẽ… đây chính là hậu quả cho những gì mình đã gây ra…” – Trinh lau đi khóe mắt, cố gắng ngăn dòng lệ chảy ra rồi tự nhủ thầm. P/s Một chương trung bình 4k chữ, viết từ bốn đến năm tiếng đồng hồ chưa kể thời gian ngồi dò lỗi và chỉnh sửa. Cột sống thì nhức còn vai thì đau bỏ bố. Cho nên anh em đã đọc thì nhớ like và bình luận ủng hộ tinh thần tác giả nhé 3 Sẽ cố gắng đều tay. Nhân tiện, đoán xem điều gì sẽ diễn ra tiếp theo nào. Hahaha. Sắp tới có thể sẽ có vài buổi thác loạn của cô giáo Hương và thầy Tùng, có anh em nào mong chờ không? Chương 4 Chuyển ngữ Andrew PastelNgoài cửa, Sở Nhạc An mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, cài cúc đến cổ áo, thân dưới mặc một chiếc quần jean bó sát, lộ cặp mông căng tròn, càng tôn lên vóc dáng cao ráo và xinh đẹp của cậu ta giả vờ như không biết gì, kéo tay nắm cửa bước vào tan học nhìn thấy ba đại thiếu gia mang theo thiếu niên mảnh mai vào lớp, giờ còn chưa đi ra, Sở Nhạc An cũng mơ hồ hiểu được chuyện thành phố J ai mà không biết ba vị thiếu gia này không yêu hồng nhan chỉ thích lam nhan, hơn nữa bố cậu ta còn cố gắng lắm mới cho cậu ta chuyển vào lớp này, cũng là vì khuôn mặt quyến rũ này đó sao?Sở Nhạc An xinh đẹp, từ nhỏ đã biết dùng ngoại hình trời sinh này để trục lợi cho bản thân, mặc dù không biết thiếu niên được đưa vào trông như thế nào nhưng chắc chắn không thể so sánh được với cậu ta tiếp tục giả thơ ngây mở cửa, mong đợi được chứng kiến ​​một cuộc giao cấu dâm loạn, nhưng ngoài ý muốn, toàn bộ lớp học trống rỗng không có Nhạc An sững sờ đứng ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp có phần nữ tính hơi lạnh lùng, chẳng lẽ cậu ta đến muộn sao?Nhưng dù gì vẫn là thụ chính truyện sếch, chỉ sửng sốt một giây, Sở Nhạc An liền gỡ xuống biểu cảm bất ngờ, đi tới đi lui cúi đầu nôn nóng, giống như đang tìm thứ mông tròn trịa nhỏ nhắn đung đưa theo bước chân trông rất hấp dẫn, nhưng rất tiếc không ai thưởng phòng tiện ích, Giang Triệt dùng bàn tay thon dài che miệng Đường Đường, dương vật khủng cũng không dừng lại vì có người tới gần, ngược lại còn dập mạnh hơn, liên tục đánh vào điểm G của bị phát hiện, thân thể Đường Đường căng thẳng, lỗ hậu điên cuồng mấp máy, thịt ruột đỏ tươi gắt gao quấn lấy cây gậy thịt mút mát liên hồi, Giang Triệt hạ giọng thở ra một hơi, khàn khàn nói bên tai Đường Đường, "Anh không khóa cửa, Đường Đường đoán xem ... liệu có ai xông vào, thấy anh đang địt lỗ dâm của bé không nhỉ?"Đường Đường không trả lời được, cậu đang bị nắc tới tấp, hai chân run lẩy bẩy, chịu không nổi bấm móng tay cắt tỉa gọn gàng lên cánh tay Giang Triệt, để lại mấy nửa hình tròn nhỏ chân càng lúc càng gần, có người vặn tay cảm quét qua toàn thân, Đường Đường cứng đờ, pháo hoa nổ liên tục trong đầu, gậy thịt nhỏ dựng đứng lên phun ra tinh dịch, lỗ hậu càng mất khống chế, nước dâm tuôn ra xối xả tưới ướt dương vật nóng như sắt nung."Hừmm!!"Giang Triệt hừ một tiếng, dương vật bị mút sướng tái tê, hắn không ngừng bịt miệng Đường Đường, dùng hai tay ôm lấy cậu rồi đứng lên, đè lưng Đường Đường vào cửa dập dữ nhỏ vừa cao trào đang co rút bị gậy thịt không khoan nhượng tiếp tục thọc vào, vành thịt đỏ tươi sưng tấy run rẩy phục vụ hắn lần nữa. Kẻ Giết Anh Hùng 0 Chapter 116 Chapter 115 07 June 2023 Berserk-Kiếm Sĩ Đen 0 Chapter 371 01 January 2023 Chapter 370 18 December 2022 Đọa Nhân 0 Chapter 162 18 December 2022 Chapter 161 18 December 2022 Cuộc Chiến Nô Lệ 5 Chapter 139 18 December 2022 Chapter 138 18 December 2022 1 » Truyện ngắn cung cấp cho học sinh trung học một lối vào tuyệt vời để thảo luận và phân tích văn học. Độ dài của chúng không đáng sợ và chúng cho phép học sinh lấy mẫu nhiều thể loại, tác giả và phong cách văn học. Nhiều truyện ngắn có các chủ đề và chủ đề có ý nghĩa, tạo cơ hội cho những học sinh mới bắt đầu suy nghĩ sâu hơn về cơ hội thể hiện những hiểu biết của mình. Khi chọn truyện ngắn cho học sinh trung học cơ sở, hãy tìm nhiều truyện có chủ đề rộng mà học sinh của bạn có thể kết nối. Những chủ đề đó có thể bao gồm sự lớn lên, tình bạn, sự ghen tị, công nghệ hoặc gia đình. Những câu chuyện ngắn sau đây có những chủ đề này và những chủ đề tương tự, và tất cả những câu chuyện đều rất lý tưởng cho lớp học trung học cơ sở. “Để xây dựng ngọn lửa” của Jack London Tóm tắt nội dung Một người mới đến lãnh thổ Yukon bắt đầu một cuộc hành trình ngắn vào thời tiết lạnh giá nguy hiểm để gặp bạn bè của mình tại một khu định cư gần đó, bất chấp lời cảnh báo từ một người đàn ông lớn tuổi hơn, dày dạn hơn. Người đàn ông lớn tuổi cảnh báo người mới đến về nhiệt độ và đi du lịch một mình, nhưng cảnh báo của anh ta không được chú ý. Người mới lên đường chỉ với con chó của mình, một sự lựa chọn chứng tỏ sự chết người một cách ngu ngốc. Những điểm đáng nói con người so với bản chất, sự khôn ngoan của kinh nghiệm, sự nguy hiểm của sự tự tin thái quá. “The Veldt” của Ray Bradbury Tóm tắt nội dung Gia đình Hadley sống trong một ngôi nhà hoàn toàn tự động làm mọi thứ cho họ. Nó thậm chí còn đánh răng của họ ! Hai đứa trẻ nhà Hadley dành phần lớn thời gian trong nhà trẻ có thể mô phỏng bất kỳ môi trường nào. Cha mẹ Hadley trở nên rắc rối khi lũ trẻ sử dụng nhà trẻ để hình dung ra sự thù địch với họ, vì vậy họ đóng cửa phòng. Tuy nhiên, một trong những đứa trẻ nổi cơn giận dữ đã thuyết phục chúng cho những đứa trẻ vào nhà trẻ một giờ cuối cùng - một sai lầm chết người của các bậc cha mẹ. Điểm đáng nói tác động của công nghệ đối với gia đình và xã hội, thực tế so với tưởng tượng, nuôi dạy con cái và kỷ luật. “Hoa cho Algernon” của Daniel Keyes Tóm tắt nội dung Charlie, một công nhân nhà máy có chỉ số IQ thấp, được chọn để phẫu thuật thử nghiệm. Thủ tục làm tăng đáng kể trí thông minh của Charlie và thay đổi tính cách của anh ta từ một người đàn ông trầm lặng, khiêm tốn thành một người ích kỷ, kiêu ngạo. Tuy nhiên, những thay đổi do nghiên cứu mang lại không phải là vĩnh viễn. Chỉ số IQ của Charlie trở lại mức cũ, khiến anh không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình. Điểm nói chuyện ý nghĩa của trí thông minh, thái độ của xã hội đối với sự khác biệt về trí tuệ, tình bạn, đau buồn và mất mát. “The Landlady” của Roald Dahl Tóm tắt nội dung Billy Weaver bước xuống một chuyến tàu ở Bath, Anh, và hỏi xem anh ta có thể tìm một nơi để ở qua đêm ở đâu. Anh ta đến nghỉ tại một nhà trọ do một người phụ nữ lớn tuổi kỳ lạ, lập dị điều hành. Billy bắt đầu nhận thấy một số điểm đặc biệt thú cưng của bà chủ không còn sống, và tên trong sổ lưu bút là tên của những cậu bé đã biến mất trước đó. Vào thời điểm anh ta kết nối các dấu chấm, có thể đã quá muộn đối với anh ta. Điểm nói lừa dối, ngây thơ, bí ẩn và hồi hộp. “Rikki-Tikki-Tavi” của Rudyard Kipling Tóm tắt nội dung Lấy bối cảnh ở Ấn Độ, "Rikki-Tikki-Tavi" kể về câu chuyện của một con cầy mangut bị tách khỏi gia đình của mình. Rikki được chăm sóc sức khỏe trở lại bởi một cậu bé người Anh tên là Teddy và cha mẹ cậu. Một trận chiến hoành tráng xảy ra giữa Rikki và hai con rắn hổ mang khi cầy mangut bảo vệ Teddy và gia đình anh ta. Những điểm đáng nói lòng dũng cảm, chủ nghĩa đế quốc Anh , lòng trung thành, danh dự. “Thank You, M'am” của Langston Hughes Tóm tắt nội dung Một cậu bé cố gắng giật ví của một người phụ nữ lớn tuổi hơn, nhưng anh ta bỏ đi, và cô ta bắt được anh ta. Thay vì gọi cảnh sát, người phụ nữ mời cậu bé vào nhà của mình và cho cậu ăn. Khi người phụ nữ biết lý do tại sao chàng trai cố gắng cướp cô ấy, cô ấy đã đưa tiền cho anh ta. Điểm nói lòng tốt, bình đẳng, đồng cảm, chính trực. “Seventh Grade” của Gary Soto Tóm tắt nội dung Vào ngày đầu tiên của lớp học tiếng Pháp lớp bảy , Victor cố gắng gây ấn tượng với người yêu bằng cách tuyên bố rằng anh ấy có thể nói tiếng Pháp. Khi giáo viên gọi Victor, rõ ràng là Victor đã lừa dối. Tuy nhiên, giáo viên chọn cách giữ bí mật về Victor. Những điểm đáng nói sự đồng cảm, sự khoe khoang, những thách thức của trường trung học cơ sở. “Bộ ria mép” của Robert Cormier Tóm tắt nội dung Một chuyến thăm bà của anh ấy trong một viện dưỡng lão tiết lộ cho Mike mười bảy tuổi rằng mọi người tồn tại bên ngoài mối quan hệ của họ với anh ấy. Anh ấy nhận ra rằng tất cả mọi người, kể cả cha mẹ anh ấy, đều có những nỗi đau, sự thất vọng và ký ức của riêng họ. Những điểm cần nói già đi, tha thứ, tuổi thanh niên. “Chuyến thăm từ thiện” của Eudora Welty Tóm tắt nội dung Marian mười bốn tuổi miễn cưỡng đến thăm một viện dưỡng lão để kiếm điểm dịch vụ Campfire Girl. Cô gặp hai người phụ nữ lớn tuổi; một người phụ nữ thân thiện và vui vẻ khi được bầu bạn, còn người phụ nữ kia thì cục mịch và thô lỗ. Cuộc gặp gỡ thật kỳ lạ và gần như là một giấc mơ. Hai người phụ nữ tranh cãi với cường độ ngày càng tăng cho đến khi Marian chạy ra khỏi viện dưỡng lão. Talking Points ý nghĩa thực sự của từ thiện, ích kỷ, kết nối. “The Tell-Tale Heart” của Edgar Allen Poe Tóm tắt nội dung Trong câu chuyện đen tối này, một người kể chuyện bí ẩn cố gắng thuyết phục người đọc rằng anh ta không phải là một người điên, mặc dù anh ta đã giết một ông già. Lo lắng về việc bị bắt, người kể chuyện phi tang xác nạn nhân và giấu xác anh ta trong ván sàn dưới gầm giường. Sau đó, anh ta bị thuyết phục rằng anh ta vẫn có thể nghe thấy tiếng tim của ông già đang đập, và do đó cảnh sát cũng phải nghe thấy nó, vì vậy anh ta đã thú nhận tội ác. Điểm nói chuyện sự bảo vệ điên cuồng, sức mạnh của lương tâm cắn rứt. "The Lady or the Tiger" của Francis Richard Stockton Tóm tắt nội dung Một vị vua tàn ác đã nghĩ ra một hệ thống công lý tàn bạo, trong đó những kẻ bị buộc tội buộc phải lựa chọn giữa hai cánh cửa. Phía sau một cánh cửa là một cô nương xinh đẹp; Nếu bị cáo mở cánh cửa đó, anh ta được tuyên bố vô tội và phải kết hôn với người phụ nữ ngay lập tức. Sau lưng người kia là một con hổ ; Nếu bị cáo mở cánh cửa đó, bị cáo có tội và bị hổ ăn thịt. Khi một chàng trai yêu công chúa, nhà vua kết án anh ta phải đối mặt với phiên tòa xét xử. Tuy nhiên, công chúa cố gắng cứu anh ta bằng cách tìm ra cánh cửa nào giam giữ người phụ nữ. Những điểm đáng nói tội ác và sự trừng phạt, lòng tin, sự ghen tị. “All Summer in a Day” của Ray Bradbury Tóm tắt nội dung Những đứa trẻ tiểu học của những người khai hoang trên hành tinh Sao Kim không có ký ức nào về việc đã từng nhìn thấy mặt trời. Mưa trên sao Kim là không đổi, và mặt trời chỉ chiếu sáng vài giờ một lần trong bảy năm. Khi Margot, một người gần đây được cấy ghép từ Trái đất, người lờ mờ nhớ mặt trời, đến Sao Kim, những đứa trẻ khác đối xử với cô ấy bằng sự ghen tị và khinh thường. Điểm đáng nói ghen tị, bắt nạt, khác biệt văn hóa. Trinh được thầy hiệu trưởng giao cho hẳn hai nhiệm vụ, thứ nhất đảm nhiệm việc dạy môn Văn cho học sinh ba cấp từ lớp mười đến mười hai, thứ hai là cô sẽ kiêm luôn chức giáo viên chủ nhiệm của lớp 12A. Mặc dù thầy Kim có bảo là trao cơ hội để cô thể hiện nhưng Trinh biết tỏng ông ta chỉ đang lợi dụng cô mà thôi, bởi hiện tại nhân lực của trường quá thiếu thốn. Dù là thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trinh giữ chức chủ nhiệm, cô có cảm giác háo hức và ngập tràn mong chờ về tương lai cùng với những thử thách phía trước. Hôm ấy, là ngày đầu tiên các học sinh quay trở lại trường học. Vẫn đang cuối mùa hè nên thời tiết khá dễ chịu, không quá nóng cũng không quá lạnh. Trinh đến trường từ rất sớm, một phần trong cô háo hức như đứa trẻ lần đầu tiên đi chơi xa nhà, phần còn lại là nổi sợ hãi mơ hồ khi sắp đối diện với một vùng đất mới toanh, Trinh rất sợ nếu như các học sinh sẽ không thích cô và cũng chẳng rõ những lời bản thân sắp phát biểu trước lớp liệu có đem lại tác dụng gì hay không. Mang theo tâm trạng rối rắm như vậy, Trinh cũng không nhớ bản thân đã trải qua buổi tựu trường đầu tiên như thế nào. Cô chỉ biết rằng bản thân luôn ngắm nghía ly nước trà đặt trước mặt, bên tai mơ hồ vang lên những câu nói sáo rỗng của thầy hiệu trưởng. Cái gì mà các em cố gắng học hành tốt, đừng phụ công dưỡng dục của cha mẹ, sánh vai với các cường quốc các kiểu,… Những câu mà Trinh đã nghe đến mòn lỗ tai và có thể những học sinh cuối cấp cũng như thế. Chỉ cho đến khi những giáo viên bên cạnh đứng dậy vỗ tay thì Trinh mới bất giác làm theo bọn họ. Sau đó chờ cho các học sinh về lớp thì cô mới đi về phía dãy phòng học, tìm đến một căn phòng nằm tại tầng hai ở ngay phía ngoài cùng. ….. Bên trong nhà vệ sinh bỏ hoang phía sau trường, mấy thanh niên mặc đồng phục tụ tập hút thuốc lá, khói trắng nghi ngút hóa thành những màn sương mờ mờ ảo ảo, mùi ẩm mốc cùng vị khai chẳng ảnh hưởng mấy tới khoái cảm khi rít từng hơi khói của bọn chúng. “Ê Quân, nghe nói cô giáo chủ nhiệm lớp ta trông ngon lắm.” Một thằng béo cười hềnh hệch lên tiếng, vẻ mặt khả ố hiện rõ nét dâm tà. Quân – một thanh niên tóc ngắn, gương mặt sáng sủa nghe vậy thì bảo “Thôi đi cha, năm ngoái mày cũng đã nói câu này. Kết quả thế nào? Còn không phải chủ nhiệm là bà cô già đét, củi khô đến mức không thể đốt lửa.” Thằng béo tỏ ra thần bí, lục túi móc điện thoại ra, bấm mấy cái thì giơ lên cho Quân xem, nó bảo “Trông đây này, ngon quá xá ngon chứ lại.” Quân nhìn màn hình, bên trên là một cô gái cực mặn mà trông như mấy chị đại nó hay xem trong tivi, nét cười dịu dàng, mặc áo phông trắng. Nhưng bởi sắc đẹp này quá đỉnh nên Quân càng không tin lời thằng bạn. Quân tặc lưỡi rồi nói “Không thể nào, giáo viên không thể nào có bộ ngực giống diễn viên phim heo thế này được. Mày đừng có trộ bố.” Thằng béo tỏ vẻ hờn dỗi, chốt “Thế cá không? Thằng nào thua bao cả đám chơi net.” “Tao sợ mày chắc, thích thì cá. Thêm cả hai bát mì gói với hai chai sting. Bố mà thằng thì ăn một bát đổ một bát.” – Quân nói rồi nhả khói, sau đó vứt điếu thuốc xuống sàn di chân mấy cái, nó nói tiếp “Đi thôi tụi bây, hình như trễ mẹ rồi.” Nói đoạn Quân vác cặp, cà lơ phất phơ đi thẳng, thằng béo và ba đứa khác cũng nối gót theo sau. Năm đứa bọn nó cũng khá nổi tiếng trong trường Mặt Trời với những thành tích bất hảo, thầy cô thường gọi với tên “năm con quỷ nhỏ”. Quân là kẻ cầm đầu, gã béo tên Quang, ba thằng còn lại tên lần lượt là Chính, Tuấn và Linh. Với cá tính của chúng thì dĩ nhiên cả năm cũng chẳng thèm tham gia buổi chém gió của thầy hiệu trưởng mà nấp đằng sau trường hút thuốc. Thấy sắp đến giờ mới khoan thai đi đến lớp. ….. Tại lớp 12A, Trinh đứng trên bục giảng, bên dưới là những học sinh im lặng nghe cô điểm danh. Buổi đầu tiên gặp nhau không thiếu đi sự ngại ngùng, Trinh chưa khi nào có cảm giác bồn chồn như hiện tại, cứ máy móc đọc tên từng đứa, đánh dấu lên danh sách và nghe thấy từng tiếng hô “có” vô vị. Cô đang ước rằng bản thân sẽ tự tin hơn nhưng không thể, dù bản thân đã rất cố gắng nhưng việc này quả nhiên quá áp lực. Sau cùng, cố gắng mãi thì Trinh cũng hoàn thành việc điểm danh, cô hướng ánh mắt từ trên xuống dưới tờ danh sách một chốc thì phát hiện ra có năm đứa vắng mặt. “Các em này, có ai biết bạn Quân, bạn Quang, bạn Linh, bạn Chính và bạn Tuấn vì sao hôm nay không đến lớp không?” Trinh hỏi với tâm trạng nặng trĩu, cô đang nghĩ đến những chuyện xui xẻo nhất xảy ra ngay ngày đầu làm chủ nhiệm. Mấy học sinh giơ tay, không gian bỗng trở nên ồn ào dị thường với những nụ cười kỳ dị đọng trên môi lũ học trò. Một giọng nói eo éo vang lên “Em thưa cô! Mấy đứa đó chắc chắn đang ở phía sau trường đấy ạ.” Trinh nhìn lại, nhận ra đó là một học sinh tên Tiến, gương mặt kỳ lạ nom hơi giống chuột với cặp mắt xếch và cái cằm nhọn, thật sự Trinh không có bao nhiêu cảm tình với cậu ta vì Tiến rất hay nói leo. Cô nâng tay lên, ra hiệu cho cả đám im lặng, sau đó nói “Tiến! Các bạn ấy ở đó làm gì?” Tiến đứng lên, nở nụ cười khoe hàm răng vàng khè, rồi bảo “Dạ chơi bê đê ạ.” Nói đoạn thằng nhóc phá lên cười ngặt nghẽo khiến cả lớp cười vang. Mặt Trinh đanh lại, cô đập cái rầm xuống bàn thể hiện sự tức giận. Từng tràng cười bỗng im bặt, lũ quỷ nhỏ tuy vẫn buồn cười nhưng không dám phát ra tiếng bởi ánh mắt Trinh hiện tại quá kinh khủng, kiểu nếu như giết người không đi tù thì cô sẵn sàng dùng cây thước trong tay chém luôn Tiến. Trinh nhìn thoáng qua nét mặt của đám học sinh, chợt nhận ra bản thân hơi thất thố. Cô vội chữa lời với nụ cười cố tỏ ra hiền hòa “Các em đều được ăn học đàng hoàng, bởi vậy nghiêm túc cho cô. Chơi bê đê là những từ mà một học sinh không nên nói, nếu muốn em hãy sửa thành tiếp xúc cơ thể mãnh liệt giữa các cá thể nam giới, hiểu chưa?” Tiến cứng người, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô giáo mà trong đầu mọc lên hàng vạn dấu chấm hỏi. Một học sinh khác thúc vào hông cậu chàng khiến Tiến giật mình, gật đầu như gà mổ thóc. “Vâng! Em hiểu rồi. Năm bạn ấy đang tạo ra sự tiếp xúc mãnh liệt giữa mồm và thanh hình trụ dài màu trắng. Tóm lại là em nghĩ năm bạn ấy chắc đang trốn ở đó để hút thuốc ạ.” Tiến chẳng dám quá lố nữa mà thành thật nói, trong khoảnh khắc khi mặt cô giáo đanh lại đã khiến cậu ta sợ hãi. “Được rồi! Em ngồi xuống đi.” “Quên nữa, hay là em đi gọi năm bạn ấy về lớp luôn đi nhé.” “Vâng ạ!” Tiến nói xong rồi chạy ra ngoài. Trinh ngồi xuống, cởi mắt kính ra, hai bàn tay đan vào nhau, khuôn mặt tràn đầy vẻ suy tư, cô vẫn cứ lo rằng đám học sinh sẽ không thích cô. Cô cũng không rõ rằng thái độ khi nãy có làm chúng sợ hay không. Lớp 12A có sỉ số tổng cộng ba mươi tám người, nam chỉ có mười hai còn lại đều là nữ. Số lượng không nhiều cũng chẳng ít. Vốn dĩ lớp có đến bốn mươi học sinh nhưng hai em lại không thể đến trường sau kỳ nghỉ hè, Trinh có nghe nói rằng hai đứa nó đã theo bố mẹ chuyển đến thành phố khác để sinh sống. Tiến đi một lát đã quay trở lại, cậu ta đứng trước cửa thành thật xin phép “Em thưa cô! Năm bạn ấy đã ở đây ạ. Xin phép cô cho em vào lớp.” Nghe giọng nói, Trinh quay sang rồi gật đầu. Tiến bước vào, theo sau là năm đứa nhóc với vẻ cà lơ phất phơ chẳng có chút nào nghiêm túc. Trinh vuốt trán, thở dài, đã nghĩ đến việc bản thân nên từ chối vụ này, còn đi học mà dám trốn đi hút thuốc, chắc chắn là thành phần bất hảo. “Mấy em qua đây, điểm danh đi đã rồi hãy về chỗ.” Năm đứa học sinh nghe thế đi thẳng đến trước mặt Trinh. Ánh mắt chúng tỏ ra khá hứng thú, cứ nhìn chằm chằm, riêng tên Quang khả ố còn dám săm soi thẳng bộ ngực cô giáo, không phải thi thoảng liếc mắt mà chính là nhìn trực diện. Trinh lần nữa đeo cặp kính dày cui lên, cô cận cũng không nhẹ, thông thường nếu ra ngoài cô sẽ đeo kính áp tròng, còn trong khi lên lớp thì Trinh nghĩ bản thân vẫn nên dùng kính để trông trí thức thêm chút đỉnh. Tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, đến lúc này Trinh mới thấy rõ được khuôn mặt của năm cậu học trò. Đột nhiên, mắt Trinh trừng lớn như chẳng thể tin nổi, miệng há hốc một cách thất thố. Ba giây sau, cô giáo nhận ra bản thân đang trở nên kỳ quái nên vội vàng điều chỉnh, tuy nhiên mấy ngón tay bất giác siết chặt, run rẩy đã chứng minh trong lòng cô chẳng bình tĩnh như vậy. “Em tên gì?” Trinh nhìn thẳng vào gương mặt Quân, giọng nói cố tỏ ra bình thường. “Thưa cô! Vũ Văn Minh Quân ạ!” Quân nói, thái độ khác lạ của cô giáo khiến cậu có cảm giác chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Quân dám cam đoan đôi mắt cận của “chiếc máy bay xinh đẹp” trước mặt đang quan sát từng lỗ chân lông trên mặt cậu, điều đó khiến Quân chẳng thể tự nhiên nổi. Trinh cố gắng dằn xuống nỗi lòng đang cuộn trào sau khi nghe thấy tên cậu bé trước mặt, cô nói “Cô biết rồi, em về chỗ trước đi.” – nói đoạn Trinh quay sang hỏi tên cả bốn đứa còn lại. Quân khó hiểu nhưng chẳng hỏi gì thêm, bước về phía cuối lớp. Sau đó cả Quang cũng đi đến ngồi cạnh Quân. Thằng mập nói “Thấy chưa? Mày thua rồi nhá.” “Thì thua, chiều tao bao tụi mày đi chơi net.” Quân nói gọn, trong đầu vẫn đang nghĩ về thái độ lạ lùng của cô giáo. Có điều, Quân cũng không phải kẻ thắc mắc duy nhất bởi Quang đã hỏi “Tao thấy bà cô nhìn mày lạ lắm. Mày với bả quen nhau hả?” Quân lắc đầu tỏ vẻ không biết, nói “Không đâu, chắc tao trông giống người quen của bả chẳng hạn? Có thể là thế.” ….. Mười hai giờ trưa, Trinh ngồi trong căn tin trường, múc từng muỗng đồ ăn mà không có cảm giác gì. Từ khi gặp Quân thì cô chỉ nghĩ duy nhất một chuyện, trên đời này lẽ nào lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy. Quân rất giống người cô quen, phải nói là giống như hai giọt nước. Khuôn mặt đẹp trai, đôi lông mày kiếm có vẻ lãng tử, mũi cao, ánh mắt sáng trong và cả cái miệng luôn nở nụ cười vui vẻ, dáng đi ngả ngớn chẳng chút trói buộc, thần thái không quá nghiêm túc xen lẫn chút tấu hài chẳng lẫn đi đâu được. Ánh mắt Trinh thoáng hiện nét đượm buồn, cô rõ ràng như vậy bởi bản thân đã từng si mê cái nhan sắc ấy, sự giống nhau giữa hai người khiến cô không thể tin nổi, và nhiều hơn là nhớ về những mảnh ký ức xưa cũ ngỡ đã được chôn giấu sâu trong con tim tan vỡ. Nước mắt tràn xuống mi, Trinh không thể ngăn nổi cảm xúc hiện tại của bản thân, cô thật sự muốn khóc thật to để giải phóng sự khó chịu len lỏi trong lồng ngực. Người ta nói, phải mất đi thứ gì đó mới biết được rằng thứ đó quý trọng. Thế nhưng, điều tàn nhẫn nhất hẳn là thứ bản thân tưởng đã mất đi, đã chôn vùi lại lần nữa xuất hiện ngay trước mắt. Rất gần nhưng cũng rất xa, ngỡ như có thể với tới nhưng vĩnh viễn cũng không dám chạm vào. “Cậu ta… thật sự chẳng có liên quan gì với anh hay sao?” Trinh lẩm bẩm. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên “Ơ cô giáo? Có chuyện gì vậy?” Người đến là thầy Tùng, kẻ vẫn luôn tỏ ra rất nhiệt tình với Trinh. Hiện tại hắn đang bưng mâm thức ăn, vẻ mặt hơi chút bàng hoàng cùng nghi ngại. Trinh vội vàng lau nước mắt, cô không tin được rằng bản thân không phát hiện có người đến gần. “Lũ nhóc học trò làm cô khóc? Lớp cô xảy ra chuyện gì hả?” “Không… không có gì đâu… thầy đừng lo.” Trinh bối rối xua tay, cố gắng nặn ra một nụ cười. Tuy nhiên, những việc cô làm trong mắt Tùng làm gã thêm cam đoan rằng chắc chắn có chuyện đó. Tùng rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Trinh, vừa đặt khay thức ăn lên bàn đã nói “Cô cứ nói thẳng ra, nếu như vấn đề lớn thì tôi sẽ giúp cô giải quyết. Còn không thì sẽ báo với thầy Kim. Tôi có nghe nói lớp 12A toàn lũ quỷ nhỏ, có đứa nào xúc phạm cô chăng?” Trường hợp này, nếu như càng giải thích thì lại càng sai. Trinh biết điều đó nên vội thêu dệt luôn một câu chuyện khác, cô bảo “À không phải, do chồng tôi thông báo là sẽ đến đây thăm tôi cho nên tôi mới vui mừng như vậy. Xin lỗi thầy, đã khiến thầy chê cười rồi.” Vẻ mặt của Tùng trở nên hơi kỳ lạ, gã nhất thời cũng chẳng biết nói gì thêm với lý do quá bá cháy nọ. Trinh hình như đang nhắn nhủ cho gã hai điều, thứ nhất rằng cô là hoa đã có chủ, còn thứ hai là chẳng xảy ra việc gì hết. Không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ. Trinh áy náy nhìn thầy Tùng một lát rồi nói sang chuyện khác “Thưa thầy, à chuyện là ban cán sự lớp, thông thường thì thầy sẽ lựa chọn thế nào? Tôi chỉ mới lần đầu làm chủ nhiệm nên là…” Tùng nghe thế thì đáp “Thường thì tôi sẽ chọn từ những em học sinh có học lực tốt và đạo đức tốt. Ngoài ra cũng có thể để cho các em học sinh tự bỏ phiếu bầu nếu như có quá nhiều sự lựa chọn.” Trinh gật gù – “Hóa ra là như thế. Tôi hiểu rồi.” Đến lúc này, Tùng mới bình tĩnh và nhớ ra lý do gã đến tìm Trinh, gã nói “À cô Trinh, tôi nghe nói cô thuê phòng trọ bên ngoài. Cô có muốn dọn vào ký túc xá trường hay không? Điều này có lẽ sẽ giúp cô giảm bớt chút áp lực về mặt chi phí.” Trinh nghe thế thì hỏi “Tôi cũng có nghe thầy Kim đề cập. Thế nhưng không phải điều này là tự nguyện hay sao? Tôi vẫn ở trọ được chứ?” “Thì đương nhiên là tự nguyện. Có điều…” Tùng nói đến đây thì hơi ngập ngừng – “… hiện tại không có giáo viên nào muốn ở ký túc xá, cho nên có khi mỗi thầy cô sẽ phải luân phiên ở mấy ngày để trông nom các em học sinh…” Trinh lúc này mới vỡ lẽ, lại là câu chuyện thiếu nhân sự. “Nếu như thế, hãy để tôi cân nhắc đã.” “Vâng, có gì cứ báo tôi biết nhé.” ….. Trinh không cân nhắc quá lâu, đến buổi chiều cô đã tìm đến thầy Tùng và bảo rằng cô đồng ý chuyển đến ký túc xá. Thầy Tùng ngạc nhiên nhìn cô, hỏi “Cô chắc chứ?” “Chắc chắn!” vẻ mặt Trinh hiện lên nét quyết tâm. Lý do cô đồng ý nhanh như vậy chỉ bởi vì một việc, cô phát hiện ra Quân cũng sẽ ở ký túc xá. Trinh chẳng hiểu rõ vì sao bản thân lại trở nên như thế, nhưng từ khi gặp Quân cô chỉ muốn quan sát cậu ta nhiều thêm một chút. “Thế thì tôi cũng sẽ chuyển đến ký túc xá. Có gì chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau nhé. Cô thấy ổn chứ?” Thầy Tùng nói khiến vẻ mặt Trinh trở nên mất tự nhiên, cô cười trừ rồi đành gật đầu. …

truyện người lớn học sinh