truyện làm vợ bác sĩ đỗ hoàng ngân
Vợ chồng tôi có 5 người con, hai trai ba gái. May bốn đứa con đầu đều tốt nghiệp đại học, có việc làm ăn đàng hoàng, không đứa nào dính tới viết viếc gì. Đến đứa con gái út Đỗ Hoàng Diệu sinh năm 1976, thì lại "sinh sự". Nỗi lo của mình đã thành sự thật.
TẬP 3: DANH NHÂN KHOA HỌC VIỆT NAM. 1 Biểu ghi biên mục trước xuất bản được thực hiện bởi Thư viện KHTH TP.HCM. Lê Minh Quốc Danh nhân khoa học Việt Nam / Lê Minh Quốc. - Tái bản có chỉnh sửa, bổ sung. - T.P. Hồ Chí Minh : Trẻ, 2009 250tr. : tranh ảnh, hình vẽ ; 24cm. - (Kể chuyện danh nhân Việt Nam ; T.3) 1.
Sau đây là những gợi ý tên gọi hay cho bé trai họ Đỗ: 1. Đỗ Bảo Thiên Phú: Cha mẹ hi vọng con có được năng khiếu và nhiều tài năng mà trời ban tặng. 2. Đỗ Duy Bảo An: Cha mẹ mong con có cuộc sống bình yên và an lành. 3. Đỗ Duy Tuấn Khang: Cha mẹ hi vọng con lớn lên sẽ
Cuốn sách có 3 phần chính. Phần đầu có thể coi như dành cho nhân vật lịch sử Nguyễn Quỳnh tức Cống Quỳnh, do Giáo sư Hà Văn Tấn viết, giới thiệu gia phả, dịch và chú thích. Phần 2 tập hợp những câu chuyện (40 mục) về Trạng Quỳnh. Phần 3 là bài ký về làng Bột
Quyết định 2262/QĐ-UBND năm 2021 về Ngân hàng tên đường và công trình công cộng tỉnh Quảng Nam Nguyễn Huệ, được phong là Bắc cung Hoàng hậu; tác giả bài thơ Ai tư vãn. 06. Ngô Thì Nhậm. 1746 - 1802 đỗ Tiến sĩ năm 1826; làm Tham hiệp tỉnh Thái Nguyên, rồi làm Đốc
Lấy tiền ngân sách - tiền thuế dân đóng hoặc là tiền tư nhân đi nữa cũng là có tội với người đọc và nhân dân! Những người làm Vô Lối (chữ của Đỗ Hoàng) không chỉ phe nhóm mình tung hê mà được các cơ quan tư nhân và công quyền tung hê nên họ càng tin tưởng
Cashberry Lừa Đảo. Cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, bao trùm cả thành phố trong một tấm màn màu xám xịt, đè nén khiến con người ta không sao thở nổi. Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng màu đen đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện với bà ta là một cô gái còn rất trẻ. Cô gái kia không che ô, chỉ đứng giữa màn mưa, ngửa đầu, cứng cỏi giữ tình thế giằng co với người phụ nữ ấy. Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?" Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào.
Đỗ Hoàng Ngân vừa mới ra khỏi văn phòng của giám đốc, Lý San đã đưa điện thoại tới trước mặt cô “Hoàng Ngân, điện thoại của cô đã đổ chuông mười mấy lần rồi, mau nhìn xem có phải ai đó tìm cô có việc gấp gì không.” “Là điện thoại từ bên bệnh viện gọi đến à?” Đỗ Hoàng Ngân còn chưa kịp đặt bản vẽ xuống đã vội vàng nhận lấy điện thoại. “Không phải không phải, cô yên tâm, nếu là điện thoại từ bệnh viện gọi tới tôi đã nghe máy giúp cô từ lâu rồi.” Hoàng Ngân mở điện thoại ra xem rồi thở phào một hơi, thiện tai thiện tai, chỉ là Lý Minh Nhung, một người bạn thân của em gái cô, gọi điện tới thôi. Cô vội vàng gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy “Chị Hoàng Ngân, không hay rồi!” “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?” “Là Thanh Nga, Thanh Nga nó... nhảy lầu tự sát rồi!” “Uỳnh ——” Câu nói này như một quả bom đột ngột nổ tung trong đầu Đỗ Hoàng Ngân. “Nhưng chị Hoàng Ngân, chị yên tâm, Thanh Nga đã không có chuyện gì đáng ngại rồi.” Hai câu nói của Lý Minh Nhung khiến Hoàng Ngân như ngồi một chuyến xe xóc nảy lên núi, cô ôm lấy lồng ngực phập phồng bất an của mình, căng thẳng hỏi lại “Vậy rốt cuộc tình hình Thanh Nga bây giờ thế nào rồi?” “Chúng em đã đưa nó tới bệnh viện rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng... bị gãy một chân, hơn nữa còn có hiện tượng chấn động não nhẹ...” Đỗ Hoàng Ngân hít một hơi lạnh “Thế mà gọi là không có vấn đề gì lớn? Bác sĩ nào nói thế!” Không hiểu sao cô thấy tức đến thế. “Là... là bác sĩ chủ trị của Thanh Nga nói vậy.” “Thôi, thôi, các em đang ở bệnh viện nào, chị tới đó ngay.” “Bệnh viện Vinmec.” “Được rồi, chị xin nghỉ đã, lát nữa sẽ gọi lại cho em.” Hoàng Ngân vội vàng cúp máy rồi đi tìm lãnh đạo để xin nghỉ. Ngồi trên tàu cao tốc, cô gọi lại cho Lý Minh Nhung “Tại sao Thanh Nga đột nhiên muốn tự tử?” “Chuyện này...” Lý Minh Nhung có vẻ khó xử. “Minh Nhung, nếu em vẫn coi chị là chị gái em, em phải nói thật với chị.” “Được rồi, để em nói. Là thế này, thực ra Thanh Nga cũng không phải tự sát, nó cố ý ngã từ trên tầng ba xuống.” “Con bé điên rồi chắc?” Hoàng Ngân tức giận quát lên, cũng không quan tâm rằng mình đang ở nơi công cộng. “Nó... thực ra nó thích một bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Vinmec, hình như họ Cao thì phải, nhưng bác sĩ họ Cao này luôn phớt lờ không thèm để tâm.. Sau cùng nó chỉ có thể nghĩ ra được cách làm dở tệ như vậy thôi.” Bác sĩ họ Cao? Chắc không phải là vị bác sĩ chỉ riêng giọng nói thôi cũng có thể khiến con gái nhà người ta ễnh bụng mà hôm đó các cô y tá bàn tán đấy chứ? “Chị thấy nó điên rồi, nó còn khám khoa ngoại thần kinh làm gì, đi thẳng vào khoa tâm thần mới đúng!” Hoàng Ngân tức đến mức run rẩy “Có kiểu yêu đương như thế hả? Hả? Lấy tính mạng của mình ra mà đùa được à! Nó tưởng nó là ai? Nó có biết cái mạng nó do ai cho không? Nó làm như vậy có xứng với mẹ nó, chị nó, với mỗi một người quan tâm nó không? Thứ ấu trĩ!!” “Chị Hoàng Ngân, chị đừng giận nữa, em đã mắng con bé đó một trận tơi bời rồi, nó không hiểu chuyện, nó nói nếu mình không làm như vậy thì không có cơ hội tiếp cận bác sĩ khoa ngoại nhà người ta, chị nể tình nó mê trai mà đừng giận nó nữa.” “Hừ!” Hoàng Ngân cười lạnh “Chị thấy não của nó ngã đến hỏng rồi!” ... “Đỗ Thanh Nga, tốt nhất là mày giải thích chuyện này hẳn hoi cho chị!” Đỗ Hoàng Ngân vừa vào phòng bệnh đã tức giận quăng túi xách lên cái tủ đầu giường, hai mắt đỏ lừ trừng trừng nhìn Đỗ Thanh Nga quấn băng trắng nằm trên giường. “Chị à...” Hai mắt Đỗ Thanh Nga cũng đỏ ửng, nhìn Hoàng Ngân đang tức giận, mặt mũi cô trông rất oan ức và đáng thương “Em đau...” “Cho mày chừa!” Hoàng Ngân tức giận ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh của cô. Đỗ Thanh Nga thấy chị mình có vẻ tuyệt tình như vậy, cô tủi thân đến mức nước mắt bỗng chốc trào ra, “Chị ơi, chị đừng giận, sau này em không dám làm vậy nữa.” “Còn dám có sau này, xem chị đây có tha cho mày không!!” Hoàng Ngân nhìn cái chân được bó bột thạch cao cứng ngắc của em mình, đau lòng vô cùng nhưng vẫn không chịu buông tha cho cô “Theo đuổi một người đàn ông mà đặt cược cả tính mạng mình, đúng là hoang đường!” Đỗ Thanh Nga len lén liếc nhìn Hoàng Ngân đang tức giận, dè dặt nói “Chị ơi, em thực sự rất thích anh ấy.” “Đỗ Thanh Nga, chị cảnh cáo mày, thích mấy thì thích, nhưng chuyện này tuyệt đối không có ngoại lệ!!” Cô thực sự không dám tưởng tượng, rốt cuộc là người đàn ông cỡ nào mới khiến em gái cô làm chuyện xằng bậy như vậy được! Đỗ Thanh Nga làm nũng với Hoàng Ngân để xin tha “Chị ơi, em đảm bảo, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu.” “Còn có lần sau thì người nhảy lầu là chị mày đấy!” Hoàng Ngân nói rồi đứng dậy đi rót nước “Được rồi, nói xem bác sĩ Cao gì gì đó mà mày thích là người thế nào? Có đáng tin không? Người đó rốt cuộc có sức hút thế nào mà để mày làm ra chuyện mất não như vậy được?” “Chị à, chị hỏi một lúc bao nhiêu câu như vậy, làm sao em trả lời kịp được! Anh ấy là bác sĩ chủ trị của em, lát nữa sẽ đi kiểm tra các phòng bệnh, chị tự nhìn sẽ biết! Nhưng mà, nhìn thôi đấy nhé, chị không được bị người ta mê hoặc đâu, anh ấy là của em!” Đỗ Thanh Nga đùa đùa. Hoàng Ngân bật cười “Được rồi, chị không mê trai như em đâu! Lát nữa chị phải hỏi bác sĩ Cao kia xem, trong mắt anh ta thì bệnh nhân phải bị thế nào mới được gọi là vấn đề lớn!” Cô nói rồi nhấc ấm nước trong tay mình “Hết nước rồi, chị đi lấy thêm ít nước.” Hoàng Ngân xách ấm nước nóng ra khỏi phòng bệnh. Ra khỏi cửa, quẹo phải, đi men theo hành lang tới phòng lấy nước. Cô bất giác ngẩng đầu lên, phảng phất như nhìn thấy bóng lưng cao lớn đã lâu rồi không gặp, anh mặc áo blouse trắng, hai tay thoải mái đút trong túi áo, hờ hững đi về phía trước, nhưng vẫn không kịp để cô nhìn cho rõ, bóng dáng ấy đã nhanh chóng biến mất nơi cuối hành lang.
Khi đó Đỗ Hoàng Ngân vẫn là cái đuôi nhỏ của anh, cô ngước lên, chẳng biết xấu hổ suốt ngày gọi anh sau lưng “Bác sĩ Cao, đàn anh Cao, anh Dương Thành...” Ừm... Cô của ngày ấy sến biết mấy. Cho đến khi Cao Dương Thành không nhịn nổi nữa, anh mới đưa tay kéo Đỗ Hoàng Ngân đáng yêu từ đằng sau ra, giam cầm trong lòng mình “Dạo này buồn chán quá hả?” Hoàng Ngân chớp mắt tinh nghịch, cười đùa và làm nũng với anh “Anh không thích em gọi anh như thế à?” “Anh không thích em tay trong tay với thằng khác, dù chỉ là một giây.” Mặt Cao Dương Thành nghiêm túc hơn bao giờ hết. Đỗ Hoàng Ngân trong lòng anh đảo mắt liên tục, khóe miệng gượng gạo nhếch lên “Bác sĩ Cao ghen tị à?” “Không có thằng đàn ông nào rộng lượng thế đâu.” Đêm qua anh tình cờ bắt gặp Đỗ Hoàng Ngân nắm tay Đoàn Vũ Đạt, mặc dù chỉ có một giây nhưng anh thừa nhận mình vẫn vô cùng hẹp hòi tính toán. “Anh nghĩ giữa em và anh ấy có gì à?” Đỗ Hoàng Ngân nghiêng đầu cười, hỏi anh. “Không.” Đối với vấn đề này, Cao Dương Thành có thể khẳng định chắc nịch. Nhìn đôi mắt trong veo của Đỗ Hoàng Ngân trong lòng, anh khẽ cười “Đỗ Hoàng Ngân, anh tin tưởng em, bởi vì người em yêu là Cao Dương Thành! Người đàn ông này sẽ không dễ dàng để em thay lòng đổi dạ đâu!” truyện được up có bản quyền trên app mê tình truyện Khi đó, anh tự tin biết bao, kiêu ngạo biết bao với cuộc tình này... Lần nữa bắt gặp Đỗ Hoàng Ngân và Đoàn Vũ Đạt ở bên nhau là khi anh từ bệnh viện qua trường học thăm cô. Chỉ thấy Đỗ Hoàng Ngân tựa vào vai Đoàn Vũ Đạt và được anh ta cõng, hai người cười đùa vui vẻ chạy nhanh về phía cổng trường, nhưng sau khi trông thấy anh thì đột ngột dừng lại. Hoàng Ngân hoảng hốt tụt xuống khỏi người Đoàn Vũ Đạt, nét chột dạ thoáng hiện nơi đáy mắt khiến Cao Dương Thành hoang mang. Đây là lần đầu tiên anh thấy đôi mắt trong veo thấu đáy của cô vẩn đục. Đoàn Vũ Đạt đi rồi, bỏ lại thế giới này cho hai người họ. “Muốn giải thích gì với anh không?” Người mở lời trước vẫn là Cao Dương Thành, giọng anh lạnh lẽo không chút hơi ấm. “Anh tin tưởng em không?” Hoàng Ngân cắn môi, hỏi anh. Cao Dương Thành vươn tay, kéo Hoàng Ngân lại gần rồi ôm cô vào lòng “Chỉ cần em nói không, anh sẽ tin tưởng em! Nhưng anh rất không thích em thân mật với thằng khác như thế. Anh sẽ ghen, cũng sẽ khó chịu, cho nên em có từng nghĩ cho anh mà giữ khoảng cách với thằng khác không?” Khi đó Đỗ Hoàng Ngân đã trả lời anh thế nào nhỉ? Hình như cô không đáp lại, chỉ ôm siết lấy anh, chặt đến mức dường như đang sợ hãi chỉ giây tiếp theo thôi anh sẽ biến mất. Cho đến lần đó... Anh đứng trên tầng thượng thư viện, nhìn thấy hai người họ ôm hôn nóng bỏng bên dưới. Phía dưới tầng vang lên tiếng huýt sáo mờ ám, tiếng reo hò, tiếng xôn xao và còn cả tiếng bàn tán của các bạn học. “Chà, đây có phải là Đỗ Hoàng Ngân không? Chẳng phải cô ta đã là bạn gái của anh Cao rồi sao? Trời đất! Bắt cá hai tay hả?” “Không thể nào! Cô ấy không phải loại người đó!” “Đúng vậy, không phải cô ta vẫn chỉ si mê anh Cao của chúng ta sao? Sao giờ lại thế nhỉ? Đúng là khó tin!” Từng tiếng bàn tán truyền vào tai Cao Dương Thành. Đôi mắt sâu hút của anh nheo lại, đáy mắt bình thản không một gợn sóng càng thêm lạnh nhạt. Anh quay người đi xuống dưới tầng một. “Bộp...” Ngay sau đó là một tiếng kêu rên. Cao Dương Thành không chút khách khí vung nắm đấm thật mạnh vào gương mặt tuấn tú của Đoàn Vũ Đạt, mạnh mẽ tách hai người đang ôm hôn kia ra. Hoàng Ngân sợ tới mức hô to. Đoàn Vũ Đạt chảy máu mũi, mà Cao Dương Thành hầm hầm đứng đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. “Vũ Đạt, anh không sao chứ?” Hoàng Ngân không có tâm tư đâu mà suy nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của Cao Dương Thành. Cô lo lắng nhào tới Đoàn Vũ Đạt đang bị thương “Anh chảy máu mũi rồi, xin lỗi, xin lỗi...” Cô vừa xin lỗi vừa lo lắng móc khăn giấy trong ví ra, định lau cho Đoàn Vũ Đạt thì bị Cao Dương Thành kéo đi. “Đỗ Hoàng Ngân, lần này em phải cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Giọng anh lạnh như hồ băng âm độ. Đôi mắt như phủ sương mù của Đỗ Hoàng Ngân chợt lóe sáng, cô hờn giận gắt lên với Cao Dương Thành “Tại sao anh lại ra tay đánh người ta! Anh xem anh đánh anh ấy thành thế nào rồi hả? Anh có gì không vui thì cứ nhằm vào em là được! Nếu anh đã phát hiện ra, em cũng chẳng cần che giấu nữa. Em chủ động tìm anh ấy, chủ động theo đuổi anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy cả!” Cao Dương Thành bóp mạnh cằm Hoàng Ngân, nhiệt độ đầu ngón tay như có thể làm đông lạnh cô vậy “Cô lặp lại những câu vừa rồi lần nữa xem nào?” Hoàng Ngân hít sâu, đôi mắt đỏ ửng đầy ngang bướng nhìn anh, lặp lại lần nữa “Đúng, là em theo đuổi anh ấy trước! Em biết em có lỗi với anh, nếu anh không vui thì cứ nhằm vào em! Anh đánh em thì em chịu, nhưng em không cho phép anh làm tổn thương anh ấy!” Hoàng Ngân nói xong cũng nheo mắt lại, ngẩng cao đầu đối diện Cao Dương Thành với dáng vẻ không sợ chết. Bàn tay nắm cằm cô của Cao Dương Thành càng thêm mạnh mẽ, sau đó anh đột ngột kéo cô vào lòng mình. Đỗ Hoàng Ngân còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi người, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Nụ hôn này mang tính xâm lược cực mạnh, tràn đầy ham muốn chiếm hữu và trừng phạt, giày xéo cắn mút cánh môi Đỗ Hoàng Ngân hết lần này đến lần khác. Hoàng Ngân giãy dụa, chống đối rồi cắn lại, mà từ đầu đến cuối anh chẳng mảy may bị ảnh hưởng, thậm chí càng cắn càng sâu, mãi cho đến khi cô khóc lóc xin tha, gào thét ầm ĩ anh mới hờ hững đẩy Hoàng Ngân ra... Từ đó về sau, quan hệ giữa họ trở nên đóng băng, không còn ai dám nhắc tới cái tên “Đỗ Hoàng Ngân” trước mặt anh nữa... Cho đến hôm ấy, anh vô tình quay về phòng trọ mà hai người thuê để lấy tài liệu thì thấy hai người họ trần truồng nằm trên giường... *** Anh không muốn lại nhớ lại nhiều thêm về những hồi ức tồi tệ trong quá khứ kia nữa. Anh rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhả vài vòng khói, phát hiện trái tim vẫn đau âm ỉ. Vận mệnh luôn trêu ngươi con người ta như thế. Bốn năm sau, khi Đỗ Hoàng Ngân lần nữa bước vào cuộc đời anh, anh kiềm chế không tìm kiếm bất kỳ tin tức nào về cô, cũng không can dự vào cuộc sống của cô, không tìm hiểu tình hình của cô, chỉ bởi vì anh sợ mình lún sâu vào tình cảm ấy, không thể rút chân quay lại được nữa! Cũng bởi vì những chuyện đó trong quá khứ, cho nên Đỗ Hoàng Ngân mới khiến anh hết lần này đến lần khác căm hận mà lại không thể làm gì. Bởi vì anh không bao giờ có cách nào xác định được cô có thật lòng không, hoặc là không biết cô còn có trái tim hay không... Đối với anh, Đỗ Hoàng Ngân như thuốc phiện, biết rõ là rất độc, muốn kháng cự nhưng nó đã xâm nhập vào tim phổi anh rồi. Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn liều mạng kháng cự, vì để bảo vệ trái tim đầy tổn thương của mình! Lần đầu tiên thấy Dương Dương gọi Đỗ Hoàng Ngân là mẹ, thậm chí anh đã có một giây ngây thơ nghĩ, liệu đứa bé này có phải con của mình không; nhưng một giây sau anh đã tự bác bỏ ý nghĩ này. Bởi vì thời gian không khớp! Đứa bé này vừa tròn ba tuổi, mà khi đó Đỗ Hoàng Ngân đã chia tay anh rồi. Ý nghĩ kia thật đáng nực cười! *** Hoàng Ngân đến chỗ bàn trực, xin mấy cô y tá một cái băng cá nhân, dán vào chỗ bị cắn còn đang đau xót tê dại. Lúc đi tới cửa phòng bệnh, Đoàn Vũ Đạt đang lặng lẽ tựa cửa chờ cô. Hoàng Ngân vội đi đến “Anh ra đây làm gì?” “Chờ em.” Đoàn Vũ Đạt nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt rơi trên cổ cô, ân cần hỏi han “Không sao chứ?” “Không có chuyện gì...” Hoàng Ngân che chỗ bị thương, sắc mặt khó coi. “Không định nói thật cho anh sao?” Hoàng Ngân sửng sốt, mấp máy môi, sắc mặt tái mét, hai tay đặt lên bờ vai vẫn còn lạnh như băng của mình “Anh cũng cảm thấy em làm vậy là quá ích kỷ, đúng không?” Đoàn Vũ Đạt lắc đầu, đau lòng thay cô “Anh không biết, nếu chuyện này xảy ra với anh, có lẽ anh cũng sẽ lựa chọn giống em...” Mi mắt Hoàng Ngân đã hơi ươn ướt “Cảm ơn anh Vũ Đạt.” Cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi “Em muốn yên tĩnh một mình chốc lát…” “Được.” Đoàn Vũ Đạt biết Hoàng Ngân đang khó xử. Anh rất thương cô, thương cô kiên cường, thương cô dũng cảm, thương cô phải gánh vác áp lực to lớn mà người khác chẳng thể nào mang nổi. Đoàn Vũ Đạt nhìn cô, sau đó quay người đi vào phòng bệnh, để lại thế giới yên tĩnh cho cô. Hoàng Ngân ngồi trên băng ghế dài, bàn tay không ngừng xoa cánh tay mình để tạo ra hơi ấm cho bản thân. Ôn Thuần Như... Người đàn bà tựa ma quỷ đột ngột bước vào thế giới của cô, hận không thể cướp đi tất cả hạnh phúc của cô. Bà ta ép Đỗ Thanh Nga vừa mới tốt nghiệp cấp ba, thuận lợi bước chân vào trường đại học mà mình hằng mơ ước phải nghỉ học. Khi đó, mỗi ngày cô đều nghe thấy em gái khóc lóc qua điện thoại “Chị, em muốn đi học, em muốn đi học... Em rất hâm mộ chị, chị có thể dẫn em đi dự thính được không?” Khi đó, mỗi tiếng khóc lóc cầu xin của em gái giống như trái tim không ngừng quặn thắt, mỗi lần thắt lại đều đau đến xé lòng. Cuối tuần, Hoàng Ngân về đến nhà, vẫn tưởng rằng mẹ mình vẫn còn đang dạy học trên trường thì vô tình gặp mẹ lưng còng gầy yếu, cả người gần như rúc vào thùng rác, chẳng ngại bẩn tìm kiếm chai lọ có thể bán được bên trong. Khoảnh khắc ấy, nước mắt Hoàng Ngân như nước lũ tràn đê, không ngừng tuôn rơi. Ba cô đã mất từ lâu, hai chị em cô toàn phải nương tựa vào người mẹ già gầy yếu chống đỡ, không ngờ ngay cả công việc ổn định của mẹ cô cũng bị Ôn Thuần Như cướp đi. Nhưng thủ đoạn của Ôn Thuần Như nào chỉ có như vậy? Bà ta đắc ý đứng trước mặt Hoàng Ngân, kiêu ngạo cao quý ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Ngân hèn mọn và cười lạnh “Đỗ Hoàng Ngân, tôi muốn cho cô thấy tận mắt cái cô gọi là tình yêu sẽ dần dần đẩy người thân của cô vào đường cùng như thế nào, và tự tay bẻ gãy đôi cánh ước mơ của người mình yêu ra sao...” Đúng vậy, sau khi Ôn Thuần Như nói những lời đó, Cao Dương Thành vừa mới được nhận vào bệnh viện không lâu đột nhiên bị đuổi việc. Khi đó, Hoàng Ngân chỉ thấy Cao Dương Thành mỗi ngày mỗi đêm đều miệt mài tìm công việc. Thật ra anh biết rõ chính mẹ mình nhúng tay vào, nhưng anh luôn cố chấp với giấc mơ đó, không chịu từ bỏ. Ngày ấy Hoàng Ngân nằm trong lòng anh và hỏi “Bác sĩ Cao, giấc mơ của anh là gì?” Cao Dương Thành nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, trầm ngâm suy nghĩ, cất giọng mỏi mệt nghiêm túc trả lời cô “Để em trở thành vợ của một bác sĩ.” Giấc mơ của anh là bác sĩ, nhưng Hoàng Ngân không biết, thật ra giấc mơ của anh phải có điều kiện tiên quyết là có cô!
Hoàng Ngân muốn đuổi theo anh, nhưng bước chân vừa sải ra đã kịp dừng lại. Đỗ Hoàng Ngân, mày đang làm gì vậy? Sao người đàn ông đó có thể xuất hiện ở đây được? Đây là thành phố A, cách thành phố S của anh ấy một khoảng xa tít tắp cơ mà! Hơn nữa, cho dù là anh ấy thật, thì đã làm sao? Lẽ nào mày thực sự có thể bất chấp mọi thứ mà đuổi theo? Bốn năm trước không thể, bốn năm sau, cũng vậy thôi! Đỗ Hoàng Ngân như người mất hồn mất vía, lấy nước xong, từ phòng trà nước quay về phòng bệnh của em gái, vẫn có vẻ không tập trung. “Cơn sốt của cô về cơ bản đã hạ rồi, bây giờ còn cảm giác cồn cào muốn nôn nữa không?” Đỗ Hoàng Ngân vừa vào phòng, một giọng nói trầm ấm không chân thực của đàn ông vọng vào tai cô, lạnh nhạt như nước. Giọng điệu quen thuộc như ảo giác khiến lồng ngực của cô bỗng chốc thít lại, nơi đó như bị thứ gì đập vào, bỗng chốc không sao thở nổi. “Không buồn nôn nữa.” Trên giường bệnh, Đỗ Thanh Nga đang mỉm cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi của bác sĩ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đỗ Hoàng Ngân đang đứng ở cửa “Chị, chị đứng đó làm gì? Sao không vào đây?” Cao Dương Thành đang mải kiểm tra sức khỏe cho Đỗ Thanh Nga nên không quay đầu lại. Anh cúi người, chăm chú kiểm tra đồng tử của cô “Đầu thì sao? Còn choáng không?” “Còn một chút.” Đỗ Thanh Nga gật đầu. Đỗ Hoàng Ngân đang nhìn theo bóng lưng của Cao Dương Thành mà ngẩn ngơ, Đỗ Thanh Nga đùa đùa hô một tiếng “Chị, chị đang làm gì vậy? Làm gì mà cứ đứng nhìn bác sĩ nhà người ta vậy?” Cao Dương Thành vẫn không quay đầu lại, cho đến khi giọng nói của Đỗ Hoàng Ngân vang lên sau lưng “Thanh Nga, em khát chưa? Chị rót cho em cốc nước.” Cao Dương Thành dường như sững sờ trong một giây, quay đầu lại, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy Cao Hoàng Ngân đứng ở cửa. Hai ánh mắt bất chợt chạm phải nhau, không có một dự báo nào, đôi đồng tử đen thẫm với ánh nhìn sắc bén như chim ưng khiến Hoàng Ngân ngưng thở trong giây lát. Khoảnh khắc ấy, đến cả máu trong huyết quản cũng như thể đông cứng lại, trái tim đập thình thịch như nổi trống trận, điên cuồng va vào lồng ngực cô. Cô chưa từng nghĩ rằng, mình và Cao Dương Thành còn có ngày gặp lại! So với cảm xúc lên xuống của cô, Cao Dương Thành hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Vẻ kinh ngạc chỉ lướt qua ánh mắt thâm trầm của anh một chút, rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường. Như thể, sự xuất hiện của cô, không làm gợn lên bất kì đợt sóng nào trong lòng anh. Hoặc, Đỗ Hoàng Ngân của bốn năm sau, đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một người lạ không có ý nghĩa đặc biệt nào mà thôi. “Người nhà của bệnh nhân Đỗ Thanh Nga?” Giọng nói trầm ấm của anh rất giống với âm vực trầm của đàn dương cầm, mộc mạc và rất động lòng, khiến linh hồn người khác cũng tê dại. “Vâng.” Hoàng Ngân gật đầu, bàn tay xách ấm nước siết đến mức run rẩy “Tôi là chị của cô ấy.” Cao Dương Thành quay đầu, cúi người tiếp tục kiểm tra sức khỏe cho Đỗ Thanh Nga “Bệnh nhân có thể sẽ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày, ngày thường cô để ý một chút, nếu như có hiện tượng buồn nôn, cần lập tức báo cho tôi.” “Vâng, cảm ơn anh.” Tâm trạng của Hoàng Ngân vẫn hơi phập phồng bất ổn, cô bước tới bên cạnh bàn, rót nước cho em gái. “Chị, anh ấy chính là bác sĩ Cao mà em nói với chị, Cao Dương Thành, bác sĩ chủ trị của em!” Đỗ Thanh Nga không ngừng nháy mắt của Đỗ Hoàng Ngân. Bàn tay đang nắm ấm nước của Hoàng Ngân đột nhiên chệch đi, nước nóng bỏng trào ra, rơi xuống mu bàn tay cô, nóng đến mức cô vô thức khẽ rên lên một tiếng. Bỗng chốc, mu bàn tay bỗng truyền tới cảm giác đau đớn bỏng rát. Cô vội vàng giấu bàn tay ra sau lưng theo bản năng, tiếp tục cúi đầu rót nước, nhưng đột nhiên cảm thấy bàn tay mình mát lạnh, bàn tay phải bị người ta nắm lấy. Là Cao Dương Thành. Cơ thể Hoàng Ngân cứng đờ, vô thức muốn giãy ra khỏi kìm kẹp từ bàn tay anh, nhưng phát hiện ra mình căn bản không thể địch lại được sức lực của anh. “Vết bỏng không quá nghiêm trọng, nổi một ít mụn nước, bôi thuốc trị bỏng là được.” Chắc những thứ này chỉ là phản ứng bản năng của bác sĩ, vì trong mắt đôi mắt sâu thẳm của anh, Hoàng Ngân không hề nhìn thấy một chút quan tâm hay lo lắng nào. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lạnh nhạt nhạt không vồn vã không thờ ơ như thế. “Lâm, đưa cô Đỗ đi bôi thuốc trị bỏng.” Cao Dương Thành buông tay cô ra, quay người dặn dò y tá bên cạnh. Anh nói rồi lại quay người bước tới gần Đỗ Thanh Ngân, lấy phim chụp CT phần não từ bệnh án ở cuối giường của cô ra, hướng về phía ánh nắng bên ngoài cửa sổ, nghiêm túc xem xét. Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua gốc ngô đồng ngoài cửa, đốm sáng loang lổ hắt vào phòng, Cao Dương Thành đứng giữa vầng sáng đó, gương mặt trơn nhẵn lộ rõ vẻ lạnh lùng của những đường nét góc cạnh, đôi đồng tử đen thẳm được điểm xuyết bằng những điểm sáng li ti, hắt lên dải màu khiến người ta mê mẩn; lông mày dày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, không một nét nào không tôn lên vẻ nho nhã và cao quý của anh. “Cô Đỗ, chúng ta đi thôi.” Y tá Lâm giục Hoàng Ngân. “Không cần đâu.” Hoàng Ngân từ chối, mỉm cười “Vấn đề nhỏ ấy mà, tôi có thể tự giải quyết được.” “Vấn đề đúng là không lớn.” Cao Dương Thành đang ngửa đầu xem phim chụp CT bên cửa sổ đột nhiên lên tiếng, anh cất phim chụp vào túi ni-lông trắng, lúc này mới bình thản nói tiếp “Bị bỏng nhẹ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một khi không xử lí ổn thỏa, mụn nước vỡ ra, nhiễm trùng, vết thương sưng lên sẽ dẫn tới nhiệt độ cơ thể tăng lên, sốt cao không ngừng…” Anh nói đến đây, hơi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt không nặng không nhẹ đáp xuống gương mặt cô “Suy nghĩ cho kĩ, đến lúc đó e rằng một tuýp thuốc trị bỏng cũng không giải quyết được tất cả vấn đề đâu.” Hoàng Ngân mím môi nhìn anh. Toàn rung cây dọa khỉ!
Mãi đến khi nhìn thấy nhân viên bán hàng viết tên Đỗ Hoàng Ngân, Cao Dương Thành mới đưa chiếc thẻ trong tay ra “Tôi sẽ không mang hai mươi thùng hàng này đi, anh bảo cô ấy nghĩ cách chuyển đến cho tôi.”“Dạ, phiền anh cho tôi xin địa chỉ.”“Không cần.” Cao Dương Thành từ chối “Anh nói với cô ấy là tôi họ Cao. Cô ấy sẽ biết nên gửi đến chỗ nào.”Cao Dương Thành nói xong liền đi, đầu cũng không ngoảnh lại lấy một vừa mới rời khỏi thì Hoàng Ngân cũng chật vật quay cô về đến nói thì thấy mọi người đang tháo bạt xuống, hoàng Ngân có chút nóng nảy;“ôi chao mọi người đang làm gì vậy? Sao hôm nay lại bày rạp nữa? Bây giờ mới là lúc đông nhất mà!”“Có ý gì?” Hoàng Ngân vẫn không hiểu lắm.“Tự cô xem đi” Nhân viên bán hàng đưa hoá đơn cho côHoàng Ngân nhìn những con số trên đơn hàng mà có phần không dám tin “Mua hết hai mươi thùng? Ai vậy? Lợi hại như vậy sao, anh ta có thể dùng hết sao? Dù sao chỗ đó cũng có đến 12000 chiếc đó!!” Trời ạ! Cho dù một năm 365 ngày, đêm nào anh ta cũng dùng thì chỗ đó cũng đủ dùng trong 32 năm!! Người đàn ông này cũng quá lợi hại rồi!! “Tôi không biết anh ta có lợi hại hay không, nhưng người ta còn nhấn mạnh phải ghi tên cô trên hóa đơn, giảm cho anh ta 12% mà đối phương cũng không cần! Đỗ Hoàng Ngân, tôi nghĩ, lúc anh ta mua hơn mười nghìn chiếc bao cao su này thì chắc cũng đang nghĩ làm thế nào để dùng hết chỗ đó với cô đấy! Nói anh ta không thích cô thì có ma mới tin!” “Ơ, sao anh lại nói như vậy! Cái gì gọi là nghĩ cách dùng hết chỗ đó với tôi? Tôi còn không biết tên của người ta, thì sao có thể giao nhiệm vụ nặng nề này cho tôi chứ!” “Anh ta nói anh ta họ Cao, còn bảo cô chuyển hai mươi thùng hàng này đến cho anh ta!” “Họ Cao?” Hoàng Ngân không còn gì để nói nữa. Chẳng lẽ là Cao Dương Thành? Cái tên điên đó... Mua nhiều bao cao su như vậy, anh ta có thể dùng hết được sao?! Hoàng Ngân khẽ cắn môi, trong lòng có phần đè nén. Khi cô nghĩ đến những lời đồng nghiệp vừa nói thì không nhịn được mà đỏ mặt. Hoàng Ngân kết thúc công việc, ôm bộ trang phục Logger Vick’ của mình đi lên tàu điện ngầm về nhà. Nửa tiếng sau, cô ra khỏi tàu điện ngầm, đi về phía con hẻm nhỏ ở trước cửa nhà. Lúc này, trong đầu Hoàng Ngân loạn như ma, toàn bộ suy nghĩ của cô vẫn còn đang nghĩ về lúc ở trong nhà vệ sinh, có vẻ còn chưa hoàn hồn. Đôi môi đỏ mọng của cô sưng to, nhẹ nhàng mím môi cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn, có thể đoán được nụ hôn của người kia thô bạo đến nhường nào. Còn trên cổ... Hoàng Ngân vẫn không nhịn được mà đưa tay sờ lên cổ, nơi đó có những dấu hôn màu đỏ tím, giống như bông hoa anh túc kiều diễm, bởi vì làn da trắng nõn nên những dấu vết đó càng thêm chói mắt. Cô cúi đầu thở dài, ép buộc bản thân mình phải loại bỏ những suy nghĩ không nên có, điều chỉnh lại cảm xúc rồi tiếp tục đi về nhà. Khi Hoàng Ngân đi đến cuối ngõ thì bỗng nhiên dừng lại. “Cô Khuất?” Hoàng Ngân ngạc nhiên nhìn Khuất Mỹ Hoa đang đứng ở trước mặt mình. Phía dưới ngọn đèn đường tù mù, cô ta mặc một chiếc váy liền màu đen, đứng trong bóng đêm, cảm giác có phần lạnh lẽo và đáng sợ. Khuôn mặt vẫn luôn mang theo nụ cười dịu dàng của cô ta nay lại lạnh lẽo đến mức không ai dám lại gần. Sau khi nhìn thấy Hoàng Ngân, cô ta bước ra, tiếng giày cao gót cũng từ từ đến gần. Đây là lần đầu tiên Hoàng Ngân nhìn thấy một Khuất Mỹ Hoa như vậy, nói thật, lúc mới thấy đối phương, cô còn bị sự lạnh lùng của cô ta dọa sợ, nhưng Hoàng Ngân cũng nhanh chóng làm cho bản thân bình tĩnh lại. “Cô Khuất, cô đến tìm tôi sao?” Hoàng Ngân hỏi cô ta. Khuất Mỹ Hoa lạnh lùng nhếch khóe miệng, sau đó giơ tay lên, bốp...” một cái, âm thanh vô cùng trong trẻo, cô ta không chút do dự mà tát mạnh lên má trái của Hoàng Ngân. Lập tức, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên năm dấu tay đỏ rực, một bên má cũng bắt đầu sưng lên. Sự cố bất ngờ này làm cho Hoàng Ngân ngơ người, cô che mặt, nhìn người phụ nữ lạnh lùng trước mặt mà có phần không dám tin. Sau khi tát xong một cái thì Khuất Mỹ Hoa lại một lần nữa giơ tay định tát Hoàng Ngân. Khi bàn tay của cô ta chuẩn bị lại gần Hoàng Ngân thì đã bị cô giơ tay lên giữ lại ở trên cao, Hoàng Ngân lạnh lùng nhìn cô ta, không hề có chút sợ hãi “Khuất Mỹ Hoa, nếu cô muốn trút giận thì cũng phải chọn cho đúng đối tượng chứ? Đỗ Hoàng Ngân tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt!” Cô vừa nói xong liền buông tay Khuất Mỹ Hoa xuống, sau đó giơ tay đẩy cô ta ra xa. Khuất Mỹ Hoa đứng ở phía đối diện, cả người như chìm vào trong bóng đêm, cười lạnh hỏi Hoàng Ngân “Đỗ Hoàng Ngân, cảm giác khi làm tình nhân thế nào? Có phải là rất thoải mái, rất kích thích không?” Những lời này của Khuất Mỹ Hoa làm cho trái tim của Hoàng Ngân đập nhanh hơn, cả người cứng đờ, còn khuôn mặt thì tái nhợt đi. “Xem ra cô đã ngồi đến nghiện ở cái vị trí tình nhân đáng xấu hổ kia rồi!” Cô ta vừa nói vừa bước lại gần, còn giơ tay nâng cằm Hoàng Ngân lên, cũng vì thế mà nhìn thấy được hết những dấu hôn chói mắt ở trên cổ cô. Hoàng Ngân nhíu mày, bực dọc tránh khỏi tay cô ta, nhưng khi đối mặt với lời chất vấn của đối phương thì cô lại không nói nên lời. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, khiến cho cô có cảm giác bản thân không thể hô hấp. Hoàng Ngân lướt qua Khuất Mỹ Hoa rồi đi thẳng về nhà. “Đỗ Hoàng Ngân, nghe nói em gái của cô cũng rất thích ông xã của tôi phải không?” Khi Khuất Mỹ Hoa nói ra hai chữ ông xã’ thì vô cùng đắc ý, nhưng khi nhắc đến em gái cô thì giọng nói lại lạnh lẽo đến mức làm người khác sợ hãi. Hoàng Ngân đứng lại, cô nắm chặt lấy quai túi, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó cô mới xoay người lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt u ám của người phụ nữ kia “Khuất Mỹ Hoa, nếu cô dám động vào em gái tôi, thì tôi nhất định... sẽ không tha cho cô!!” Khuất Mỹ Hoa cười lạnh “Cô yên tâm, người phụ nữ kia, tôi khinh không thèm động đến cô ta!” Cô ta chỉ cần đợi hai chị em bọn họ trai cò đánh nhau, còn cô ta sẽ chính là ngư ông, chỉ cần ngồi chờ thu lợi! Hoàng Ngân mấp máy môi, trong lòng cô có chút khó chịu “Tôi không muốn làm người thứ ba chen vào giữa cô và Cao Dương Thành.” Nhưng... mới lúc nãy cô còn hôn người đàn ông kia! Đó là sự thật, một sự thật làm cho cô không thể cãi lại!! “Không muốn?” Khuất Mỹ Hoa cười nhạt “Nếu như không muốn, thế thì đồ hèn hạ quấy quýt với anh ấy ở trong nhà vệ sinh tối hôm nay là ai? Nhắc đến cũng thấy tình cờ, ông trời cố ý làm cho tôi rớt một bên hoa tai, tôi quay lại tìm, thế mà lại thấy hai người lần lượt bước ra từ trong nhà vệ sinh.” Khuất Mỹ Hoa nói đến đây thì dừng lại, cô ta hít thở sâu, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, sau đó mỉm cười, giống như lại trở về với dáng vẻ dịu dàng ấm áp trước đây “Không sao cả, Đỗ Hoàng Ngân, cô hãy nhớ cho kỹ những chuyện mà hôm nay cô làm với tôi, một ngày nào đó... cô sẽ phải trả giá đắt cho những chuyện này!” Nếu như không đến lúc bất đắc dĩ thì Khuất Mỹ Hoa sẽ không nói cho Ôn Thuần Như biết về sự tồn tại của Đỗ Hoàng Ngân! Bởi vì, cô ta là người biết rõ nhất, cô ta có thể kết hôn với Cao Dương Thành đều là nhờ một tay Ôn Thuần Như thúc đẩy, mà thủ đoạn của Ôn Thuần Như lại quá ác, quá tàn nhẫn, cũng quá trực tiếp, nếu làm tổn thương người phụ nữ này, chạm đến ranh giới cuối cùng của Cao Dương Thành thì chỉ sợ anh sẽ sống mái với Ôn Thuần Như, còn cuộc hôn nhân của cô ta và anh sẽ hoàn toàn thất bại, cho nên, nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì cô ta không dám mạo hiểm như vậy! Người phụ nữ như thế này, nên từ từ đùa chết cô mới được!! ............ Hai ngày sau, phòng làm việc ngoại khoa thần kinh... Cánh cửa thủy tinh bị đẩy ra, một bác sĩ nhìn vào trong phòng gọi “Bác sĩ Cao, anh có bưu phẩm chuyển phát nhanh, mau xuống tầng một để ký nhận.” Cao Dương Thành đặt hồ sơ bệnh án trong tay xuống, có hơi nghi ngờ “Chuyển phát nhanh của tôi?” “Đúng vậy, anh nhanh xuống xem đi!!” “Được, cảm ơn.” Cao Dương Thành đứng dậy, cho hai tay vào trong túi rồi đi xuống tầng một. Nhưng khi anh đi xuống đại sảnh ở tầng một thì thấy có rất nhiều y tá và bác sĩ đang đứng quanh quầy lễ tân, ồn ào thảo luận. “Ôi chao, có phải là bác sĩ Cao quá lợi hại rồi không.” “Wow, chỗ đó của bác sĩ Cao nhất định rất trâu bò, tôi muốn nhìn một cái, sờ một chút quá...” “Mọi người nói xem, có khi nào bác sĩ Cao là người một đêm N lần không? Mua nhiều như vậy, trời ơi, không phải một đêm năm lần luôn chứ?” Cao Dương Thành đứng từ xa cũng nghe thấy mấy cô y tá đang bàn về điều gì, nói chung, không biết khi họ nói ra những lời này sẽ cảm thấy như thế nào, còn người nghe như anh chỉ cảm thấy rất xấu hổ mà thôi. “Nói chuyện gì vậy? Mọi người rảnh như vậy, hôm nay không phải trực ban sao?” Cao Dương Thành phất tay, bình tĩnh, thong thả đi về phía họ. “A... Chào bác sĩ Cao.” Mấy cô gái vừa nhìn thấy đương sự đến thì lập tức đỏ mặt. Cao Dương Thành mỉm cười, nhìn về phía nhân viên lễ tân, hỏi “Trần, nghe nói tôi có chuyển phát nhanh?” “À... đúng thế.” Khuôn mặt của Trần hiện lên vẻ xấu hổ, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát Cao Dương Thành, sau đó chỉ vào thùng hàng ở trước quầy lễ tân “Bác sĩ Cao, là... cái này.” Cao Dương Thành nhìn theo tầm mắt của cô ấy, sau đó lông mày anh liên tục giật giật. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là dòng chữ “Bao cao su Dishban” ở phía cuối còn có một dòng chữ lớn ghi “Kính gửi Cao Dương Thành”, đặc biệt ba chữ Cao Dương Thành’ còn được viết rất to, giống như là sợ mọi người không biết đây là đồ của anh vậy. Cao Dương Thành khẽ vuốt vuốt chân mày, anh cảm thấy có hơi đau đầu. Không có gì phải nghi ngờ cả, đây chính là sự trả thù của Đỗ Hoàng Ngân dành cho hành vi tồi tệ của anh tối hôm qua! Nhưng mà cách này cũng không khỏi... quá hại người rồi!! “Bác sĩ Cao, hay là anh đi nhờ mấy người đồng nghiệp đến để giúp đi, chứ tôi thấy mình anh không bê được nhiều như vậy đâu?” Trần, nhân viên lễ tân tốt bụng nhắc nhở anh. Cao Dương Thành miễn cưỡng gượng cười “Tôi sẽ tự nghĩ cách, không cần phải làm phiền người khác đâu.” “Bác sĩ Cao, để tôi giúp anh.” Những cô y tá trẻ ở xung quanh bắt đầu nhao nhao đăng ký, nói xong lập tức ôm thùng bao cao su chạy đến gần anh, xấu hổ nói “Bác sĩ Cao, đi thôi.” “Tôi cũng giúp, tôi cũng giúp!” “...” Sau đó, tình hình trở thành như thế này... Có một hàng dài các y tá trẻ ôm thùng bao cao su đi theo sau bác sĩ Cao, vẻ mặt của mỗi cô y tá ở đây đều vô cùng thẹn thùng, còn bác sĩ Cao anh có giống một tên bác sĩ cầm thú, đang đợi để lên giường với họ không? Hình ảnh này quả thật có gì đó sai sai. Anh âm thầm hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười khiêm tốn với những cô y tá nhiệt tình này, giả vờ bình tĩnh nói “Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình giúp đỡ, nhưng mà mọi người đều đặt xuống hết đi, mình tôi làm là được!” Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Phong, nhỏ giọng nói “Nhanh lên, gọi cả Thái Linh cùng xuống đây.” Sau khi Vũ Phong và Thái Linh xuống đến nơi, nhìn thấy tình huống ở đó thì suýt nữa không nhịn được cười. “Nào, các người đẹp, mọi người bỏ bao cao su xuống đi, chuyện này để cánh đàn ông chúng tôi tự mình làm!” Vũ Phong mỉm cười nhận lấy thùng bao cao su trong tay các y tá. Mọi người căng da đầu, ôm mấy thùng bao cao su đi trong bệnh viện, làm cho mọi người đều ngoái đầu lại nhìn. Vừa vào đến thang máy là Vũ Phong lập tức ôm bụng cười “Lão nhị, cậu lợi hại vậy, xem ra gọi cậu là lão nhị’ đúng là không sai mà!” Vũ Phong vừa nói vừa không quên dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía cậu nhỏ’ của Cao Dương Thành. Khuôn mặt của Cao Dương Thành đen như Bao Công vậy, anh cười lạnh, sau đó không không để ý đến lời nói của đối phương.
Từng đường nét trên gương mặt đẹp trai của anh ta giống như bức tượng điêu khắc của một vị thần vậy. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống như phủ một lớp lụa mỏng mê người lên anh ta, khiến anh ta càng thêm gợi cảm, mê hoặc và vô cùng cám dỗ... Khiến cho thiếu nữ nhìn thấy đều có thể... rung động trái tim. Ngay cả Thùy Sam cũng si mê rất lâu. Cô nghĩ, nếu như mình và người đàn ông trước mắt này không trải qua lần gặp mặt bốn năm trước, mình có thể lại ngã vào trong cạm bẫy dịu dàng của anh ta không? Sẽ là vậy! Nhất định sẽ là như vậy! Thùy Sam mỉm cười có chút cay đắng. Bởi vì, cô đã đi qua hố lửa năm đó, cho tới bây giờ dường như cũng sắp không chịu nổi nữa... Vũ Phong, nếu chúng ta đã không có cách nào ở bên cạnh nhau cả đời thì anh cần gì phải trêu chọc trái tim của tôi hết lần này tới lần khác như vậy chứ? - - - - - - - - - - - - - Sau khi Hoàng Ngân nhận được giấy ra vào trên công trường từ chỗ của Tiểu Bát và chứng minh được mình là người chịu trách nhiệm thiết kế cho dự án lần này, cô nói vài câu với bảo vệ qua kiểm tra liền được cho vào. Khách sạn cao tới năm mươi tám tầng, từ tầng một đến tầng mười, mỗi tầng đều có bố trí không giống nhau. Lúc này, bản thiết kế của cô mới hoàn thành đến tầng thứ ba, nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là xem bố trí của các tầng. Cô đã biết được các chi tiết cặn kẽ từ Tiểu Bát, nhưng về bố cục cụ thể thì vẫn phải tự mình xem mới được. Tầng 58 không có thang máy, cô chỉ có thể dựa vào thang máy công trình để thay thế. Khi Hoàng Ngân đi thang máy công trình đến tầng thứ mười, không ngờ nó lại xuất hiện vấn đề, vừa mất trọng lượng liền trực tiếp rơi từ tầng mười xuống. Trong thay máy công trình, Hoàng Ngân hét lên chói tai và gương mặt trắng bệch. Mãi đến khi “rầm” một tiếng, thang máy công trình đập xuống đất, Hoàng Ngân mới ngã từ bên trong ra và trán đập mạnh xuống nền đá, mắt cá chân vẫn còn kẹt ở cỗ cửa thang máy. Chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ đã vang lên “rắc” một cái, Hoàng Ngân liền cảm thấy trước mắt mình tối sầm và cứ thế ngất đi, chỉ có trên trán vẫn đang không ngừng rỉ máu. “Trời ơi!!! Có người ngã từ trên tầng xuống rồi!!” “Nhanh gọi 115 đi!!! Nhanh lên.” “Nhanh thông báo với người của bộ công trình qua đây!!” “Nhanh bảo thư ký Lý tới xem thử!!” Chẳng bao lâu, tiếng xe cấp cứu đã vang lên. Hoàng Ngân hôn mê bất tỉnh được nhân viên cấp cứu 115 đưa vào bệnh viện. Lý Nam Vũ nhận được điện thoại liền vội vàng chạy từ công ty tới bệnh viện. Anh ta hỏi nhân viên phụ trách “Anh đã kiểm tra chưa? Cụ thể là nhân viên nào trong công ty của chúng ta vậy?” “Đó là một nhà thiết kế tên là Lý Thiện Linh.” Lý Thiện Linh là tên thật của Tiểu Bát, Hoàng Ngân mượn thẻ làm việc của cô và dán hình của mình lên. Nhân viên phụ trách chuyển thẻ làm việc cho Lý Nam Vũ. “Lý Thiện Linh?” Lý Nam Vũ nhận lấy. Anh ta vừa nhìn tấm hình trên thẻ làm việc liền biến sắc. Đây đâu phải là Lý Thiện Linh chứ? Ảnh này rõ ràng chính là cô gái mà tổng giám đốc nhà bọn họ luôn ngày nhớ đêm mong mà!! Chết tiệt!!! “Anh nhanh dẫn tôi đi thăm cô ấy xem tình hình thế nào?” Lý Nam Vũ bước nhanh về phía phòng bệnh. Nhân viên phụ trách thấy vẻ mặt Lý Nam Vũ không tốt liền vội vàng đuổi theo và thận trọng nói “Bác sĩ chẩn đoán tình hình vẫn tương đối tốt, trán bị thương và có chấn động não rất nhỏ, mắt cá chân bị gãy. Nhưng bác sĩ nói những vết thương này cũng không có vấn đề gì lớn nên sẽ mau lành thôi.” “Thế này mà anh còn nói là tình hình tương đối tốt, không vấn đề lớn nữa à??” Lý Nam Vũ gần như đã tưởng tượng ra được tổng giám đốc Cao của bọn họ sẽ nổi giận rồi! “Nếu anh dám báo cáo như vậy với tổng giám đốc Cao thì ngài ấy muốn không bẻ gãy tay, gãy chân anh cũng khó đấy!” Anh ta nghiến răng nói với nhân viên phụ trách. “...” “Cho người đi điều tra rõ ràng về nguyên nhân gây ra sự cố, tuyệt đối không thể qua loa cho xong được. Anh cứ nói là tổng giám đốc Cao tự mình căn dặn!! Còn nữa, anh tốt nhất nên cầu khẩn cho tình hình của Lý Thiện Linh gì đó được khôi phục tốt, nếu không... tất cả các người cứ chờ bị tổng giám đốc Cao tự mình gửi thư đuổi việc đi!!” Lý Nam Vũ cảnh cáo xong liền vội vàng bước vào phòng bệnh, để lại nhân viên phụ trách toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Anh ta vẫn chẳng hiểu tại sao chuyện nhân viên bị thương lại có thể quấy rầy tới tổng giám đốc Cao ngồi tít trên cao kia. Sau khi Lý Nam Vũ đi vào phòng bệnh và xác nhận nhân viên bị thương quả nhiên là Hoàng Ngân, anh ta thật sự hoảng sợ tới mức luống cuống chân tay. Lý Nam Vũ đã hỏi thăm cặn kẽ tình hình với bác sĩ trưởng không dưới ba lần và được các bác sĩ lần lượt bảo đảm, lại làm thủ tục chuyển Hoàng Ngân vào phòng VIP, sau đó mới gọi điện thoại cho Cao Dương Thành. Kết quả có thể tưởng tượng được, tổng giám đốc Cao quả thật đã nổi cơn thịnh nộ ngay trong điện thoại. Chỉ mười lăm phút sau, anh đã chạy tới bệnh viện, phía sau còn theo Vũ Phong - chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh và Thùy Sam của khoa ngoại thần kinh. Hoàng Ngân vẫn hôn mê bất tỉnh. Gương mặt Cao Dương Thành thâm trầm giống như mở đầu cho một trận cuồng phong bão tố. Vũ Phong mang theo các loại máy đo lường và bắt đầu kiểm tra cẩn thận toàn thân cho Hoàng Ngân. Thùy Sam đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng sốt ruột tới mức sắp khóc rồi. “Sao chị Hoàng Ngân có thể rơi từ trên tầng xuống chứ? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Ánh mắt Cao Dương Thành lạnh lùng nhìn về phía Lý Nam Vũ “Thư ký Lý, anh tốt nhất là bảo người quản lý công trường cho tôi một lời giải thích hợp lý!! Sao một người không phải là nhân viên trong công ty lại có thể xông vào công trường được hả? Chẳng lẽ nhân viên kiểm tra an ninh của công trường đều chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi sao?” Giọng nói của Cao Dương Thành lạnh như băng, chỉ dạy dỗ thôi cũng đủ khiến cho người ta thấy khiếp sợ. Mà sự uy nghiêm khiếp người này càng làm cho Lý Nam Vũ run rẩy hơn. Anh ta biết quá rõ, lúc này tổng giám đốc Cao chính là con sư tử đực đang phẫn nộ, ai dám mắc lỗi vào giây phút sống còn này thì nhất định… phải chết!! “Vâng!! Tôi sẽ đi làm ngay đây!!” Lý Nam Vũ nhận lời xong vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Cao Dương Thành lại nhìn về phía Hoàng Ngân đã được quấn băng nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng vô thức dịu xuống. Anh lo lắng mà nhíu chặt chân mày, hỏi Vũ Phong bên cạnh “Tóm lại là tình hình của cô ấy thế nào?” “Vẫn tính là tốt, tạm thời không xuất hiện bất kỳ biến chứng nào.” Vũ Phong lấy ống nghe bệnh từ trên tai xuống, hai tay đút vào trong túi áo khoác trắng và an ủi Cao Dương Thành “Lúc trước cậu cũng đã gặp qua không ít tình huống này rồi, cho nên đừng quá lo lắng. Vết thương không nghiêm trọng nên sẽ hồi phục tốt thôi.” Ánh mắt Cao Dương Thành vẫn không rời khỏi gò má không còn chút sắc máu nào của Hoàng Ngân, ánh mắt tối lại và hỏi Vũ Phong “Đến bao giờ cô ấy mới có thể tỉnh lại?” “Hai giờ nữa, sau khi hết thuốc tê tỉnh lại là tốt rồi.” “Ừ...” Cao Dương Thành khẽ đáp một tiếng và gật đầu. Hàng lông mày kiếm tuyệt đẹp của anh vẫn nhíu chặt mà không hề giãn ra. Hai giờ sau, Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành gọi cho tỉnh lại. Bởi vì dùng thuốc tê nên cô ngủ rất sâu. Anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, không thể làm gì khác hơn là ép cô từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Khi Hoàng Ngân tỉnh lại, hai mắt vẫn chưa thể mở quá to. Trước mắt cô chỉ thấy có một bóng đen mơ hồ. Cô nghe Cao Dương Thành vẫn luôn gọi mình mới có thể xác nhận được người bên giường là anh. “Cô thấy thế nào?” Giọng Cao Dương Thành trầm xuống và lo lắng hỏi thăm cô. Giọng nói quen thuộc này làm cho trái tim Hoàng Ngân đau nhói... Dường như cô lại gặp được người đàn ông mặc áo khoác màu trắng kia. Hai tay anh đút trong túi áo và hơi cúi người, nghiêm khắc lại thận trọng hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Tay anh còn cầm đèn pin y tế và nghiêm túc kiểm tra con ngươi của cô... “Hoàng Ngân?” Thấy cô mãi không đáp lời, Cao Dương Thành nhíu mày và lại gọi thêm một tiếng nữa. Lúc này Hoàng Ngân mới thoát khỏi những suy nghĩ bay xa của mình, bóng dáng mặc áo khoác màu trắng đã biến mất, xuất hiện ở trước mắt cô chính là anh trong bộ một đồ vest sẫm màu. Dáng anh cao ráo với khí chất nổi bật và cao quý giống như một hoàng tử làm người ta vô thức lại si mê. Thật ra anh như vậy thậm chí càng xuất chúng hơn là mặc áo khoác màu trắng, nhưng Hoàng Ngân giống như trúng tà, cứ mãi điên cuồng si mê chiếc áo khoác trắng của anh. Bởi vì... Đó mới là giấc mơ của anh, là cuộc đời của anh!! Mà anh rốt cuộc là vì cái gì lại kiên quyết buông tha giấc mơ của mình... Là vì cô sao? Anh muốn có đôi cánh để có thể bảo vệ cô nên mới lựa chọn từ bỏ giấc mơ của mình mà bước vào giới kinh doanh xa hoa choáng ngợp và giả tạo này sao? “Đỗ Hoàng Ngân, nói đi!!” Cao Dương Thành thấy Hoàng Ngân chậm chạp không nói, chỉ ngây ra nhìn mình thì thật sự hoảng hốt. Anh lật mí mắt của cô lên và kiểm tra cẩn thận, lại khẽ sờ lên trán của cô. Thật may là cô không bị sốt. “Đỗ Hoàng Ngân, cô nghe được tiếng tôi nói không?” Anh ghé sát vào bên tai của cô và hỏi. Sau đó, anh cầm bàn tay nhỏ của cô và nắm chặt “Nào, cô nắm chặt tay tôi đi!!” Hoàng Ngân thích dáng vẻ anh như vậy... Khóe miệng cô cong lên và khẽ cười “Tôi có thể nghe được.” Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, còn cười nữa. Lúc này, Cao Dương Thành dường như mới trút được gánh nặng, trái tim căng thẳng cũng lập tức thả lỏng ra. Mặt anh rời khỏi bên tai của cô và nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của cô, anh nhíu mày nói với vẻ tức giận “Cô cười cái gì?” Cô đã nằm trên giường bệnh thế này mà còn cười được nữa! “Tôi không biết.” Hoàng Ngân lắc đầu “Nhìn anh chẩn đoán bệnh cho tôi như bác sĩ, chẳng biết tại sao tâm trạng tôi lại thấy tốt hơn.” Hoàng Ngân nói thật. Trong lòng Cao Dương Thành thoáng xúc động, ánh mắt lấp lánh, cổ họng cũng chợt cảm thấy khô khốc. Anh tự động quên đi ẩn ý trong lời nói của cô mà chỉ bảo “Tôi thật sự nghi ngờ, không biết trước đây khi cô thích tôi rốt cuộc là thích cái áo khoác trắng hay là con người tôi nữa!” “Người.” Hoàng Ngân đáp lại rất đơn giản mà hoàn toàn không do dự. Nhưng thật ra cô rất muốn nói là không phải trước đây thích, mà là... từ trước đến bây giờ đều thích! Cao Dương Thành rõ ràng không ngờ được cô lại thật sự trả lời mình nên hơi sửng sốt, tròng mắt co lại rất nhanh, sau đó anh cứng rắn chuyển đề tài “Tại sao cô lại xuất hiện ở trên công trường của công ty chúng tôi?” Đôi mắt anh sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân, thật sự rất áp lực. Hoàng Ngân bĩu môi nhưng không dám nhìn anh “Không phải anh đã điều tra rồi sao?” Hoàng Ngân nhìn vẻ mặt anh là biết được, thật ra anh đã sớm tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng! Bỗng nhiên, cô dường như nhớ ra điều gì “Anh không làm khó Tiểu Bát chứ?” Cao Dương Thành hừ lạnh “Cô cảm thấy thế nào?” Hoàng Ngân sốt ruột, không ngờ còn muốn ngồi dậy trách “Tổng giám đốc Cao, anh đừng làm khó cô ấy. Chuyện này là do tôi nghĩ ra, nếu anh có gì không thoải mái thì cứ trực tiếp tìm tôi đi! Chuyện này thật sự không liên quan đến cô ấy...” “Đỗ Hoàng Ngân, cô nằm xuống cho tôi!!!” Cao Dương Thành nhất thời tức giận nhìn Hoàng Ngân và quát một tiếng, nắm lấy cơ thể nhỏ bé đang muốn đứng lên của cô rồi ấn xuống giường. Mặc dù giọng điệu anh kém nhưng lực tay lại vừa phải, không hề làm Hoàng Ngân bị đau. Hoàng Ngân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng “Tổng giám đốc Cao, đầu tôi choáng váng quá, anh đừng kích thích tôi nữa được không? Anh hãy bỏ qua cho cô ấy đi...” Cô không thể làm gì khác hơn là dùng khổ nhục kế. Hoàng Ngân thấy Cao Dương Thành không lên tiếng lại sốt ruột nói “Ôi, tôi sốt ruột đến mức máu đều xông lên đầu rồi, choáng váng... Choáng váng quá... Tổng giám đốc Cao, xem như là tôi van xin ngài đi...” Hoàng Ngân không muốn đồng nghiệp bị liên lụy vì mình. Vẻ mặt Cao Dương Thành nghiêm trọng, nghiến răng nói “Cô còn nói nữa thì tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của cô ấy!” Hoàng Ngân vui mừng nói “Vậy tôi xem như anh đã đồng ý rồi đấy! Người nào đổi ý thì chính là con chó con!” “Im lặng! Cô còn làm ầm ĩ nữa thì đầu sẽ càng choáng váng hơn đấy!” Cao Dương Thành trừng mắt nhìn cô. Hoàng Ngân vội vàng ngậm miệng. Cao Dương Thành có chút vui mừng.
truyện làm vợ bác sĩ đỗ hoàng ngân